“Trong núi có cây, trên cây có cành, lòng ta yêu chàng, chàng không hay biết…”
Thấy câu này, con quạ lập tức trợn tròn mắt, toàn thân run lên, kinh ngạc kêu lớn: “Đây không phải là thơ tình sao?”
“Đúng vậy.” Đường Kiều cũng không ngẩng đầu mà nói: “Ngươi không nhìn ra đây là một bức thư tình à?”
“Thư… thư… thư tình?!” Lưỡi con quạ líu lại.
“Đúng, thư tình.”
Đường Kiều không để ý đến con quạ đang kinh ngạc, tiếp tục cúi đầu viết thư.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng nàng cũng đặt bút xuống, thoải mái vươn vai: “Xong rồi!”
Con quạ vội vàng nhảy đến nhìn kỹ.
Đây quả thực là một bức thư tình.
Hơn nữa còn là một bức thư tình chân thành, từng chữ đều lấp lánh như châu ngọc.
Trong thư không một chỗ nào nói về tình yêu nhưng khắp nơi lại đều là biểu hiện tình yêu. Khác với phong cách quyết đoán mạnh mẽ thường thấy của Đường Kiều, bức thư này có nét viết đầy tỉ mỉ, từng dòng chữ đều tràn đầy tình cảm dịu dàng, như thể một nữ nhân đang nhẹ nhàng thủ thỉ, kể lể tình ý dạt dào của mình.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh Đường Kiều nói những lời tình cảm này với Thẩm Tất Đăng, con quạ liền cảm thấy rùng mình.
“Không ngờ, ngươi lại thích Thẩm Tất Đăng…”
“Ta thích hắn?” Đường Kiều cười nhạt: “Trừ khi ta bị đoạt xá.”
Con quạ không hiểu: “Vậy tại sao ngươi lại viết bức thư tình này?”
“Tất nhiên là để khiến hắn ghê tởm.”
Đường Kiều đặt lá thư dưới cửa sổ để gió thổi cho đến khi mực khô thì cẩn thận gấp lại, đặt vào phong bì và cuối cùng dùng sáp niêm phong.
Con quạ vẫn không hiểu: “Ngươi chắc chắn một bức thư tình có thể làm hắn ghê tởm sao? Vậy thì hắn cũng quá dễ bị đánh bại rồi.”
“Người khác viết thư tình thì không nhưng bức thư tình này thì khác.” Đường Kiều vuốt ve dấu sáp đỏ trên phong bì, mỉm cười, giọng điệu nàng nhẹ nhàng và có vẻ rất vui vẻ: “Đây là thư của ta.”
Họ đã đối đầu nhiều năm như vậy, không ai hiểu Thẩm Tất Đăng hơn nàng, ít nhất là trong việc muốn đánh bại nàng.
Với tính cách của Thẩm Tất Đăng, một khi thấy bức thư này, hắn chắc chắn sẽ không thể không nghi ngờ, liệu nội dung trong thư có thật không. Nếu thật, thì mỗi lần họ đấu đá, có phải Đường Kiều đã mang tâm trạng không thể nói ra này, đến mức phân tâm trong trong những cuộc đấu đá đánh nhau hay không, thậm chí là không dùng hết sức không…
Chỉ cần nghĩ đến việc Thẩm Tất Đăng sẽ vì điều này mà day dứt, Đường Kiều liền cảm thấy vui sướng không gì tả nổi.