Kết quả này làm mọi người ở đó rất kinh ngạc. Đường Kiều liền cảm thấy không ổn, vội vàng thu liễm trong những trận đấu tiếp theo, mặc dù cuối cùng cũng thuận lợi che giấu đi, nhưng từ đó đã chọc vào cục phiền toái tên Thẩm Tất Đăng.
Giống như bị cái gì kích thích, từ đó trở đi, Thẩm Tất Đăng bắt đầu nhắm vào Đường Kiều ở khắp mọi nơi. Còn Đường Kiều cũng bị kích thích lòng hiếu thắng, cộng thêm nhiều lần bị hắn phá hỏng kế hoạch, hậnmới thù cũ gộp lại, đánh nhau không khoan nhượng.
Trong mười năm qua, dù là trên đấu trường hay trong bí cảnh tranh đoạt bảo vật, chỉ cần hai người này có mặt, chắc chắn sẽ đấu đá không ngừng.
Đến bây giờ, chỉ cần thấy bóng dáng đối phương, hai người liền tự động vào trạng thái cảnh giác.
Ngay cả con quạ ngu ngốc đó cũng biết, kẻ thù lớn nhất của Đường Kiều không phải là nữ chính, cũng không phải là nam chính, mà là Thẩm Tất Đăng.
Đáng tiếc họ đấu đá mười năm vẫn chưa phân thắng bại, thấy Đường Kiều sắp rời đi, từ thế giới này sang thế giới khác, trận đấu giữa hai kẻ thù một mất một còn này có lẽ sẽ không bao giờ kết thúc.
Con quạ tiếc nuối lắc đầu, bắt đầu chải lông trước ngực.
Trong lúc đó, Đường Kiều cũng đang suy nghĩ về vấn đề này…
Làm sao để xử lý Thẩm Tất Đăng?
Dù sao cũng đã đấu đá mười năm, dù không thể đánh bại hắn hoàn toàn trước khi rời đi, ít nhất cũng phải để lại cho hắn một kỷ niệm ‘đặc biệt’.
Tốt nhất là khiến hắn khắc cốt ghi tâm, suốt đời không quên, vừa phiền toái vừa ghê tởm, mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc, chỉ cần nghĩ đến kỷ niệm này, sẽ bị dày vò đến mức trằn trọc không ngủ được.
Có thể đạt được hiệu quả như vậy, chỉ có thể là tấn công tinh thần.
Đường Kiều suy đi nghĩ lại, ngồi đăm chiêu suốt hai canh giờ. Cho đến khi vạn vật đều tĩnh lặng, ngay cả con quạ cũng bắt đầu gật gù, nàng đột nhiên búng tay, phấn khích thốt lên:
“Có rồi!”
Con quạ lập tức giật mình tỉnh giấc: “Có rồi? Cái gì có rồi?”
Đường Kiều không trả lời mà bước thẳng đến bàn, trải ra một tờ giấy trắng và cầm bút chấm mực, nàng liền phóng bút viết.
【Thư gửi Thẩm Tất Đăng: Gặp chữ như gặp người】
Hành động này của Đường Kiều khiến con quạ không thể hiểu nổi. Nó đợi một lúc, thấy Đường Kiều vẫn chưa dừng lại, không nhịn được vươn cổ nhìn vào tờ giấy, một hàng chữ nhỏ tinh tế xuất hiện trong tầm mắt.