Trong lúc ăn Tết, Trình Diệc Nhiên hầu như luôn ở bên cạnh phụ mẫu, hoặc cùng nhau đi thăm thân hữu hoặc nói chuyện cùng bọn họ giải sầu.
Từ trước đến nay, thư viện Sùng Đức có không ít học trò, mỗi lần đến dịp lễ Tết sẽ có học trò tới bái phỏng, Trình gia đông như trẩy hội, cực kỳ náo nhiệt.
Chẳng qua là lúc này Trình Diệc Nhiên mặc y phục nữ nhân nên phải tránh về phòng, sẵn tiện ôn tập công khóa.
Bất tri bất giác đã trôi qua mấy ngày đầu năm, Trình Diệc Nhiên quay trở về thân phận thư đồng.
Nàng cùng thím Giang, Ân thúc đi Kinh thành. Sáng sớm hôm sau leo lên xe ngựa mà trong cung cố ý đến đón.
Lúc đi vào Hành Vân các, nhóm phu tử còn chưa tới, chỉ có một mình Tô Lăng.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân của nàng, Tô Lăng liền đứng lên, xoay người, nhìn nàng cong môi: “Đến rồi?”
Mặt mày Tô Lăng thanh tú tuấn mỹ, mỉm cười như thế giống như làn gió mát thổi đến. Khuôn mặt Trình Diệc Nhiên nóng lên, khẽ ừ một tiếng. Nàng mỉm cười chắp tay: “Chúc mừng năm mới.”
Mặc dù mới mấy ngày không gặp cậu thế nhưng giống như đã xa nhau rất lâu.
Hai người ngồi xuống chỉnh lý sách vở của riêng mình.
“Mấy ngày nay thế nào?” Tô Lăng cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
“Cũng tốt.” Trình Diệc Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, “Ở nhà, đôi khi sẽ ra ngoài thăm người thân. Trôi qua rất nhanh.” Nàng cười nhẹ một tiếng, bỗng nhiên quay sang nhìn về phía Tô Lăng, giữa lông mày mơ hồ có ý cười: “Ai da, sao huynh biết hôm nay ta sẽ đến Trình trạch ở Kinh thành? Hôm nay ta vừa ra khỏi cổng đã thấy xe ngựa đợi sẵn.”
Liếc nhìn nàng một cái, Tô Lăng nói khẽ: “Ta không biết.”
“Hả?” Trình Diệc Nhiên kinh ngạc.
“Ta không biết nàng sẽ từ Trình gia Kinh thành tới.” Tô Lăng ngừng lại động tác trên tay, lẳng lặng nhìn nàng, bên trong đôi mắt phản chiếu thân ảnh của nàng, “Ta lệnh xa phu đi đón ở cả hai nơi là Trình gia Kinh thành và thư viện. Nàng tới Kinh thành hôm qua?”
Trình Diệc Nhiên “Ồ” một tiếng, biết được Tô Lăng chuẩn bị cả hai phương án, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy có chút ấm áp, ngưa ngứa lại ngọt ngào. Nàng gật đầu một cái: “Ừ, đúng vậy, ta tới hôm qua.” Nàng hỏi ngược lại cậu: “Còn huynh? Mấy ngày nay huynh thế nào?”
“Ta cũng tốt, chỉ là có hơi nhớ nàng.” Giọng nói của Tô Lăng cực nhẹ.
Cậu nói rất nhỏ, phảng phất như Trình Diệc Nhiên nghe nhầm, nhưng từng câu từng chữ lại len lỏi vào trong lòng nàng. Gò má nàng bỗng dưng nóng lên, ra vẻ chưa từng nghe thấy, cố gắng tự nhiên đổi chủ đề: “Huynh nói xem, hôm nay là vị đại nhân nào giảng bài?”
Thấy nàng tránh né, Tô Lăng cười cười, đè xuống chút mất mát trong lòng, trả lời: “Bạch đại nhân.”
“A, Bạch đại nhân…” Trình Diệc Nhiên có chút khẩn trương, tiếng nói vô thức cao hơn một chút, “Ta thích Bạch đại nhân lên lớp lắm. Trước kia còn ở thư viện may mắn đã đọc qua văn chương của Bạch đại nhân, viết thật tốt, chữ nào cũng tựa châu ngọc, từ ngữ trau chuốt sinh hương…”
Hai người đang nói chuyện thì nhân vật chính trong câu chuyện của bọn họ - Bạch đại nhân chậm rãi đi đến, cười ha ha nói: “Có phải là Trình Diệc Nhiên làm việc gì trái với lương tâm không? Có phải mấy ngày nay không ôn tập công khóa nên chột dạ? Vì sao lại khen sau lưng ta?”
Nghe vậy, Tô Lăng cùng Trình Diệc Nhiên đồng thời đứng lên cùng nhau thi lễ.
Trình Diệc Nhiên cười nhẹ nhàng: “Cái đó thật sự không có. Mấy ngày nay, học trò không hề nhàn rỗi, đã đọc lại mấy áng văn chương mấy năm trước của Bạch đại nhân…” Nàng nhắc đến tên của mấy thiên văn chương đó.
Hạ bút thành văn, cực kỳ quen thuộc.
Bạch đại nhân mơ hồ có chút tự đắc, tiếng cười càng lớn: “Văn chương bao nhiêu năm rồi, làm khó trò đi đọc rồi.”
Ngày đầu tiên đi học sau khi nghỉ đông, tâm tư của bọn họ vẫn chưa thu hồi lại. Bạch đại nhân nhàn nhã nói vài câu, kiểm tra sơ sơ công khóa của bọn họ mới bắt đầu đi vào phần chính. Hôm nay vẫn còn sớm đã tuyên bố tan học, rời đi trước.
Sau khi Bạch đại nhân rời đi, Trình Diệc Nhiên dọn dẹp sách vở, nhỏ giọng nói: “Đây là sợ tâm trí của chúng ta d.a.o động, cho nên bắt đầu từ từ. Lúc trước mỗi lần mới nhập học, bài giảng đều là kiểu này.”
Tô Lăng chỉ cười một tiếng: “Ừ, nàng nói đúng rồi.”
Chuyện nhỏ xíu xiu như thế này, cậu thích hùa theo nàng, phụ họa nàng. Mỗi lần như thế dáng vẻ của nàng cực kỳ vui vẻ.
Hai người thu dọn đồ đạc, lần lượt đi ra ngoài.
Khó có được một ngày nắng đẹp. Bọn họ vừa ra khỏi liền có ánh nắng ấm áp chiếu lên người.
Tô Lăng nghiêng đầu nhìn Trình Diệc Nhiên, thấy gương mặt bôi đen của nàng như có thể phát sáng dưới ánh mặt trời. Nhớ thương trong lòng cậu lại khẽ động đậy, hỏi câu mình muốn hỏi: “Vì sao phải bôi đen như thế này?” Tô Lăng nghĩ nghĩ, tìm từ ngữ phù hợp: “Nàng có cảm thấy thế này có chút bí bách không?” Chỉ gương mặt nàng: “Bôi đồ trên mặt ấy.”
“Vẫn tốt, thật ra.” Trình Diệc Nhiên nhoẻn miệng cười, lộ hàng răng nho nhỏ trắng như tuyết, “Sau khi bôi lên không còn cảm giác gì nữa.” Nàng nói chuyện đưa mặt xích lại gần hắn, nhỏ giọng nói: “Ngoại trừ mặt, huynh có thấy cái gì lạ không? Có thể thấy lông mày hơi khác hay không?”
Nàng có chút đắc ý, ngay cả phụ thân và nhị ca cũng chỉ lưu ý được màu da của nàng thay đổi, không để ý đến mấy chuyện khác.
Mặt nàng bất ngờ nhích lại gần, chóp mũi gần như muốn đụng đến thân thể cậu. Tô Lăng bỗng nhiên cảm thấy một phen tim đập bình bịch, tai nóng hôi hổi, m.á.u huyết cả người dường như tập trung tại một chỗ. Bên tai cậu ửng đỏ, hai mắt hơi tối lại, đôi mi dày rũ xuống, che giấu cảm xúc chợt nổi lên trong mắt, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên: “Nàng, lông mày của nàng thô hơn.”
“A, huynh có thể nhìn ra sao?”
“Vì sao lại không thể?” Tô Lăng cười khẽ, hai con ngươi nhìn xuống. Cậu thầm nói, đã từ rất sớm, khi còn ở thư viện đã nhìn ra nàng cố gắng giả trang. Thân hình cùng tướng mạo của nàng cậu nhớ kỹ càng, chỉ chút ít biến hóa cũng không thể nào giấu được. “Tiểu Lăng.”
Bỗng nhiên một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Trình Diệc Nhiên sững sờ, vô thức tìm kiếm theo tiếng nói. Cách đó không xa, dưới tán cây có một nữ tử đang đứng. Nữ tử kia dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng và Tô Lăng.
Trình Diệc Nhiên cúi đầu nhìn nhìn khoảng cách giữa mình cùng Tô Lăng.
Quả thực là gần không tưởng tượng nổi.
Trình Diệc Nhiên giật mình, lui về sau hai bước, cũng không dám nhìn Tô Lăng, ngược lại nhìn nữ tử kia: Ước chừng ba mươi tuổi, trên người mặc cung trang màu lam, thân hình cao gầy, mặt mày xinh đẹp mỹ lệ, sau lưng còn có một tên thái giám đi theo.
Tinh thần Trình Diệc Nhiên không mấy tập trung, người này hình như nàng chưa từng gặp qua.
Từ từ, Tiểu Lăng là ai?
Nàng đột nhiên nhanh trí, là, là Tô Lăng sao?
Nàng nhìn Tô Lăng. Tô Lăng cũng nhìn nàng gật đầu một cái, bước đến đón người: “Phùng di.”
Phùng, Phùng… Phùng di?
Trình Diệc Nhiên càng ngơ ngẩn. Nàng đứng ngay tại chỗ, không biết là nên theo sau hay là tránh đi.
Nhưng Tô Lăng đã vẫy vẫy nàng, trên mặt cậu mỉm cười, nói khẽ: “Đi đến gặp Phùng di.”
Trình Diệc Nhiên không rõ người nọ là ai nhưng Tô Lăng đã bảo nàng đi gặp, đương nhiên nàng cũng tiến đến gặp. Nàng chắp tay: “Phùng di.”
Phùng di đánh giá Trình Diệc Nhiên một chút: “Tiểu Lăng, đây là?”
Cách xưng hô “Tiểu Lăng” này làm cho Trình Diệc Nhiên có chút buồn cười, thì ra nhũ danh của cậu là đây. Có thể gọi Tô Lăng là “Tiểu Lăng” thì chắc chắn vị Phùng di này có quan hệ không tồi với cậu ấy.
Tô Lăng nhìn Trình Diệc Nhiên, nói khẽ: “Nàng ấy là Trình Diệc Nhiên, là một người bạn cực kỳ quan trọng, cực kỳ quan trọng, cực kỳ quan trọng của ta.”
Tô Lăng nói một hơi ba lần “cực kỳ quan trọng” làm cho gò má Trình Diệc Nhiên nóng lên. Thế nhưng cuối cùng cậu chỉ định nghĩa là “bạn”.
Trong lòng Trình Diệc Nhiên vừa ngọt lại vừa chua, nàng nhỏ giọng nói: “Ta là Trình Diệc Nhiên.”
Phùng di chỉ gật đầu nhẹ một cái: “Có bạn là tốt, chúng ta vẫn luôn lo lắng cháu không có bạn.” Bà nhìn Tô Lăng rất nghiêm túc, nói: “Thật sự cảm ơn con, thân thể của lão thái thái đã tốt hơn, chắc sẽ trụ được một khoảng thời gian khá lâu.”
Phùng di chính là Tĩnh Tần nương nương sống ở Bắc Hoà cung. Hôm Giao thừa ngẫu nhiên biết được mẫu thân bệnh nặng, bà lo lắng không thôi, tự mình đến Tây Uyển thỉnh cầu Hoàng đế cho phép bà về nhà thăm hỏi mẫu thân. Thế nhưng sau khi nhìn thấy Diêu Quý phi, bà không nhịn được mà nói ra mấy lời khó nghe đắc tội Hoàng đế, chưa kể đến chuyện bị cấm túc còn bị trông giữ chặt chẽ không thể ra ngoài.
Tô Lăng biết được chuyện của Tĩnh Tần nương nương, sau đó nói chuyện với Hoàng đế một phen, Hoàng đế đồng ý cho Tĩnh Tần lặng lẽ về nhà.
Có thể là lời nói của người xưa có đạo lý, chịu đựng qua mùa đông thì tốt rồi. Được Thái y chẩn trị, lại được nhìn thấy nữ nhi nhiều năm không gặp, thân thể của Phùng gia lão thái thái khá hơn một chút, mặc dù vẫn còn đau ốm bệnh tật nhưng xem như chống đỡ được.
Về phần các phi tần khác, trong lòng cũng vì đó mà vui vẻ lây, cũng cực kỳ hâm mộ. Các nàng đã tiến cung nhiều năm, rời xa phụ mẫu người thân, có ai không muốn thăm hỏi phụ mẫu chứ?
Đáng tiếc Hoàng đế không nói lời chắc chắn, không nói rõ không cho phép cũng không trực tiếp đồng ý. Đối với tâm tư của Hoàng đế, trong lòng các nàng cũng không nắm chắc.
Bây giờ tuổi tác của Tô Lăng đã lớn, không thể so với khi còn bé, Hoàng tử đã thành niên không thể nào đi lại quá gần gũi với phi tần của Hoàng đế, cậu cũng không tiện qua lại Bắc Hoà cung.
Tĩnh Tần muốn nói lời cảm tạ Tô Lăng phải đi đến Hành Vân các ---- Tuy nói Hoàng đế không cho phép các nàng ra khỏi Bắc Hoà cung, nhưng chỉ cần không đến trước mặt hoặc không cần đụng mặt Hoàng đế cũng xem như không có gì trở ngại.
Tô Lăng khoát tay: “Phùng di quá khách khí rồi. Là con không phải, nếu sớm biết chuyện của Phùng lão phu nhân, nói không chừng sẽ không có chuyện như ngày hôm đó.”
Trình Diệc Nhiên nghe được như lọt vào trong sương mù, cũng không hỏi nhiều, vốn định tránh đi. Nhưng bọn họ nói chuyện trước mặt nàng không e dè, nàng cũng không tiện nhắc tới, chỉ xem như mình là một cái cọc gỗ đứng im bất động không nói lời nào.
Tĩnh Tần do dự một chút, nói khẽ: “Lời nói ngày hôm đó của con, chúng ta sẽ suy xét. Mấy ngày nữa sẽ cho con câu trả lời chắc chắn.”
Tô Lăng gật đầu: “Vâng, việc này không gấp.”
“Chủ yếu là trong lòng chúng ta không đồng nhất, không có cách nào cùng hợp lực.” Tĩnh Tần lắc đầu một cái, nói mấy lời thành khẩn, “Cho dù nói như thế nào, đều cảm ơn con.” Bà nhìn qua Tô Lăng, bộ dáng có chút cảm khái: “Con trưởng thành rồi… Ta cũng không có chuyện khác, ta đi trước.”
“Phùng di không uống chén trà nóng rồi mới đi sao?” Tô Lăng giữ lại.
Tĩnh Tần đi về hướng Bắc, chỉ khoát khoát tay: “Không được, ta không thể đi ra quá lâu.”
Thân ảnh màu xanh đậm bước từng bước đi về phía trước, mãi cho đến khi mất hút.
Tô Lăng thu hồi ánh mắt, nhìn Trình Diệc Nhiên nói: “Đây là Phùng di.”
“Hả?” Trình Diệc Nhiên gật đầu, “Ta biết rồi, huynh vừa mới nói qua.”
Tô Lăng bổ sung: “Bà ấy xem như nhìn ta lớn lên, bà là nữ nhi Phùng gia. Mười mấy năm trước Hoàng thượng cho bà phong hào Tĩnh Tần.”