Hoàng đế đặt chén rượu trong tay xuống, nhìn chằm chằm Tô Lăng sau đó ngồi thẳng người dậy mà nói: "Vẫn là câu nói kia, chỉ cần con đối xử thật tốt với Quý phi nương nương, những thứ con muốn đều sẽ có."
Thần sắc Tô Lăng vô cùng bình thản, cậu tự rót cho mình một chén rượu, không nhanh không chậm mở lời: "Nhi thần có một chuyện cầu xin phụ hoàng."
"Con nói đi."
"Phụ hoàng hẳn đã biết, nhi thần lớn lên trong Bắc Hòa cung." Giọng nói Tô Lăng rất nhẹ, "Vốn dĩ Bắc Hòa cung có tất cả mười bốn vị phi tần, à, tất nhiên trong đó không kể đến mẫu thân của con..."
Thần sắc Hoàng đế có chút thay đổi, thân mẫu của Hoài Tư tất nhiên không phải các vị phi tần trong Bắc Hòa cung. Năm đó ông ta vì Diêu thị mà suýt chút nữa đã giải tán hậu cung, sau này dù không thành công nhưng cũng đã sắp xếp các nàng sang một bên, không để họ đến quấy rầy cuộc sống của ông ta và Thù Nhi nữa.
Ông ta thật sự yêu bà, yêu đến mức trong mắt trong tâm cũng chỉ chứa được duy nhất hình ảnh bà. Hai năm đầu tiên, hai người bọn họ thực sự giống như một đôi phu thê bình thường trong dân gian, vô cùng ân ái, thỉnh thoảng cũng có chút cãi vã qua lại. Nhưng bản thân ông ta không nên vì một lần cãi nhau mà rời khỏi Tây Uyển, lâm hạnh một tiểu cung nữ.
Sau khi tỉnh táo lại, ông ta lập tức hối hận, rất chán ghét hành vi này của bản thân.
Diêu thị biết được việc này lập tức khóc nháo nói muốn hòa ly, muốn xuất cung.
Ông ta phải sử dụng hết mọi cách mới có thể khiến bà hồi tâm chuyển ý mà tha thứ cho mình.
Từ đó về sau, ông ta hết sức dung túng bà, không muốn bà có chút không hài lòng nào. Còn về người cung nữ bị ông ta lâm hạnh qua một lần kia, vốn dĩ ông ta định ban c.h.ế.t để tỏ rõ lòng mình với bà.
Nhưng Diêu thị lại ngăn cản, hai mắt bà rưng rưng, thần sắc cũng có chút thống khổ: "Cần gì phải làm như vậy? Đã chà đạp cô nương nhà người ta rồi bây giờ còn muốn lấy đi tính mạng nàng ấy, quả nhiên vì là nữ nhân nên đáng phải chịu những chuyện như vậy sao?"
Ông ta đành trực tiếp để cho cung nữ họ Tô kia vào ở trong Bắc Hòa cung làm bạn cùng mấy phi tần kia.
Từ nay về sau, ông ta chỉ có một mình Diêu thị mà thôi.
Về sau ông ta mới biết được cung nữ kia dù chỉ hầu hạ mình một lần nhưng lại có thai, nhưng đó đã là chuyện rất lâu về sau rồi.
...
Hôm nay nghe thấy Hoài Tư nhắc đến thân mẫu, Hoàng đế dường như có chút không thoải mái. Ông ta ho khan một tiếng, nói: "Sau đó thì sao?"
"Mười bốn vị nương nương nay cũng chỉ còn lại mười một vị. Nhi thần nghe nói hôm nay Tĩnh Tần nương nương đã xông vào tây Uyển làm kinh động đến Quý phi nương nương."
Vốn dĩ trên mặt Hoàng đế còn mang theo ý cười nhưng lúc này cả gương mặt ông ta lập tức trầm xuống: "Nếu con cầu xin cho nàng ta thì không cần nói nữa. Sau này con chỉ cần xem Quý phi nương nương như thân mẫu của mình là được!"
Hai mắt Tô Lăng rũ xuống, tự động bỏ qua lời nói vừa rồi của ông ta: "Nhi thần muốn cầu xin cho mười một vị nương nương còn lại trong Bắc Hòa cung một đạo thánh chỉ." Cậu đứng lên, cung kính hành lễ: "Nhi thần mong phụ hoàng có thể để các vị ấy tự do xuất cung."
Một chữ lại một chữ nói ra, vô cùng có khí phách.
Lúc này sắc mặt Hoàng đế đã âm trầm đến cực điểm, ánh nến chập chờn liên tục ánh lên khuôn mặt ông ta vài vệt bóng mờ. Cách đó không xa, nội giám đang làm nhiệm vụ đêm nay cũng âm thầm nín thở, chỉ sợ đêm giao thừa này sẽ xảy ra chuyện.
"Choang" một tiếng, Hoàng đế đặt mạnh chén rượu trong tay xuống bàn, vẻ mặt không vui, "Lá gan của ngươi quả thật càng lúc càng lớn. Trước đó muốn để cho nha đầu đen Trình Diệc Nhiên kia trở thành thư đồng của ngươi, sau lại muốn để cho phi tần trong cung đi ở tùy ý. Tiếp theo đó ngươi lại muốn gì nữa? Có phải là muốn trẫm truyền ngôi vị này lại cho ngươi luôn đúng không?!"
Không thể không nói những lời thế này thực sự làm lòng người kinh sợ, mấy nội giám đang làm nhiệm vụ gần đó lập tức quỳ xuống trong vô thức.
Tô Lăng hít sâu một hơi, khom lưng hành lễ, hết sức thành khẩn mà nói: "Nhi thần không dám."
"Không dám? Trẫm thấy ngươi có gì mà không dám?" Hoàng đế cười nhạt, "Trẫm đồng ý cất nhắc ngươi nhưng chính bản thân ngươi cũng phải biết đúng mực."
Tô Lăng không hề sợ hãi: "Nhi thần nghe nói hơn mười năm trước, phụ hoàng cũng từng có ý định muốn giải tán hậu cung." Cậu dừng một chút sau đó nói tiếp: "Thực ra hôm nay ngoảnh đầu nhìn lại, nếu lúc đó phụ hoàng thật sự thả các nàng về nhà cũng là một chuyện tốt. Đối với phụ hoàng, đối với Quý phi nương hay đối với các nương nương trong Bắc Hòa cung đều là chuyện tốt cả."
Hoàng đế đưa mắt nhìn Tô Lăng, sắc mặt hòa hoãn hơn nhiều: Nếu năm đó ông ta thật sự giải tán hậu cung thì hẳn mấy năm nay Thù Nhi đã có thể vui vẻ hơn rất nhiều.
Tô Lăng khẽ lắc đầu, trong giọng nói có chút buồn bã không giải thích được: "Mấy vị nương nương kia đều tiến cung lúc tuổi còn xuân xanh, chỉ vì muốn phụng bồi Hoàng thượng mà vào cung, từ đó về sau không thể gặp mặt phụ mẫu. Nếu các nàng thật sự vào cung làm bạn với thánh giá thì cũng không nói..."
Trên thực tế, hơn mười mấy vị phi thần mỹ mạo, đa tài đa nghệ kia hơn mười năm ròng không hề có cơ hội gặp gỡ thánh nhan, những năm tháng xuân xanh đẹp nhất đời người đều phải trải qua trong Bắc Hòa cung lạnh lẽo.
Tô Lăng mỉm cười: "Đã rất nhiều năm phụ hoàng không đến Bắc Hòa cung rồi đúng không? Bây giờ ở đó rất yên tĩnh, các vị nương nương ở đó nhàn rỗi không có chuyện gì làm đều tự tìm chuyện cho mình. Liễu tài tử sẽ viết thoại bản, Thẩm mỹ nhân am hiểu ca múa sẽ biên soạn mấy bài múa, mấy nương nương khác tham dự vào vở múa đó, cùng nhau diễn xướng.”
"Khi con còn bé vẫn luôn cho rằng thế giới này cũng chỉ lớn như Bắc Hòa cung mà thôi..."
Tô Lăng tự giễu cười cười, thân mẫu Tô thị của cậu lo sợ Hoàng đế không chấp nhận được cậu, ban đầu muốn giấu cậu đi. Sau này bị người phát hiện nhưng mấy vị nương nương trong Bắc Hòa cung thương lượng một hồi, tất cả đều quyết định sẽ âm thầm giấu chuyện này đi.
Vốn dĩ Bắc Hòa cung có mười bốn vị nương nương, hồi mới chuyển đến đó có một vị Bảo lâm xuất thân là cung nữ nhưng có tài ca múa tự nhận bản thân có tài cố gắng tìm cách phục sủng. Sau đó Hoàng đế trực tiếp ban c.h.ế.t cho nàng.
—— Thái độ của Hoàng đế hết sức rõ ràng, đó chính là hận không thể khiến những thứ làm Quý phi nương nương khó chịu đau khổ biến mất hoàn toàn trên đời này. Mặc dù đứa bé này là cốt nhục của Hoàng đế nhưng các nàng cũng không biết Hoàng đế có thể bao dung được hay không. Nhưng chuyện này khiến mấy vị nương nương vốn rảnh rỗi dường như phát hiện ra thứ gì đó mới mẻ như một vở diễn mới, vì thế họ bắt đầu tập trung vào đứa bé này.
Các nàng xuất hết bản lĩnh của mình ra muốn truyền dạy cho đứa bé này.
Gia đình Liễu tài tử nổi tiếng là học rộng hiểu sâu, nàng ấy cũng là một tài nữ nổi danh nên phụ trách dạy Tô Lăng đọc sách viết chữ.
Phụ thân Chu quý nhân từng buôn bán ở nơi biên cảnh, tinh thông các loại văn tự của người Hồ, vì thế nàng ấy phụ trách dạy Hồ văn cho Tô Lăng
Tĩnh Tần nương nương là tướng môn hổ nữ, từ nhỏ đã học công phu vì thế nàng trực tiếp dạy Tô Lăng tập võ.
......
Về sau Tô Lăng từng nghĩ, có lẽ mình chính là sự an ủi tốt đẹp duy nhất trong cuộc sống an tĩnh tịch mịch của các nàng.
Các nàng không thể có con.
Nên Tô Lăng cũng coi như là đứa con chung của các nàng ấy.
Thậm chí cái tên "Tiêu Lăng Thâm" này cũng do mấy người các nàng từng người từng người phát biểu ý kiến, tranh chấp không ngừng, ngay cả đánh đố bốc thăm cũng mang ra hết mới quyết định được.
Chỉ là, cậu không thích họ "Tiêu" này lắm.
Lên mười tuổi, thân mẫu qua đời.
Lên mười hai tuổi, buổi tối tiết trung thu, cậu đi ra khỏi Bắc Hòa cung sau đó gặp được cô cô của mình —— Mậu Dương trưởng công chúa Tiêu Yến.
...
Nghe Tô Lăng kể lại chuyện xưa, hiếm khi Hoàng đế cảm thấy không thoải mái: "Không sai, quả thực trẫm từng nghĩ đến chuyện giải tán hậu cung nhưng quy củ tổ tông không cho phép làm vậy."
Tô Lăng cười khẽ, trong lòng thầm nói: Quy củ của tổ tông sao? Lẽ nào tổ tông quy định ngươi không lập Hoàng hậu, biếm hết tất cả các vị phi tần không phạm sai lầm vào lãnh cung?
Nhưng lời cậu nói ra lại khác: "Phụ hoàng, mấy vị Bắc Hòa cung nương nương cũng đã hơn mười năm trời không hề bước ra ngoài. Nói lời không dễ nghe thì đến cùng mấy nàng có dáng vẻ nào, sống hay c.h.ế.t cũng đã sớm không còn ai quan tâm nữa. Dù có để các nàng quay về đoàn tụ cùng người nhà cũng có thể có chuyện gì chứ? Huống hồ các nàng ở lại trong cung dù sao cũng trở thành cái gai trong lòng Quý phi nương nương! Hôm nay có Tĩnh Tần nương nương, nói không chừng ngày mai còn có Động Tần..."
Tô Lăng khom mình hành lễ: "Phùng lão phu nhân bệnh nặng, xin phụ hoàng có thể thành toàn cho lòng hiếu thảo của Tĩnh Tần nương nương." Hai mắt Tô Lăng hơi rũ xuống: "Nghe nói người khiến Phùng lão phu nhân không yên tâm nhất chính là nhi tử đã mất sớm từ nhỏ cùng với nữ nhi đã mười năm trời không thể gặp mặt này."
Cần gì phải như vậy? Nhốt cô nương nhà người ta trong cung cấm, thời gian lãng phí chính là cả một đời người.
Tô Lăng nghĩ, sau này nhất định cậu sẽ không giống phụ hoàng, đời này của cậu chỉ cần duy nhất một người trong tim là được.
Nghe Tô Lăng nhắc đến nhi tử mất sớm cùng với nữ nhi đã mười năm chưa được gặp mặt, trong lòng Hoàng đế có chút hoảng hốt, ông ta chợt nhớ đến Thái tử Hoài Mẫn vốn thông minh lanh lợi từ nhỏ của mình. Trong lòng không nhịn được đau xót, khẽ nói: "Đã là lễ mừng năm mới, vậy trẫm liền cho nàng ta một ân điển. Để Phùng thị lén lút về nhà một chuyến vào ngày mùng hai đi. Nhưng mà ——" Giọng Hoàng đế có chút thay đổi, trên khuôn mặt cũng hiện lên sự ngoan độc, "Nếu người của Bắc Hòa cung còn dám xuất hiện trước mặt Quý phi nương nương thêm lần nào nữa, trẫm sẽ không dễ dãi như vậy đâu."
Tô Lăng vui vẻ: "Vậy những nương nương khác thì sao?"
Hoàng đế xua tay: "Ngày khác lại nói." Ông ta có chút mệt mỏi: "Không còn sớm, ngươi trở về đi."
Tô Lăng thi lễ xin cáo lui.
Bên ngoài hàn khí rất nặng, nhưng dường như cậu không cảm nhận được chút lạnh lẽo nào.
Đêm đông đen kịt, Tô Lăng bước trên đường quay về Hành Vân Các. Thỉnh thoảng vẫn có thể thấy pháo hoa trên bầu trời, cũng không nghe ra được là âm thành nổ pháo từ chỗ nào truyền tới.
Cậu nhìn về hướng Sùng Đức thư viện, trong lòng chợt cảm thấy mềm mại không ngừng: Không biết lúc này nàng ấy đang làm gì?
Lúc này Trình Diệc Nhiên đang đón giao thừa cùng với phụ mẫu.
Năm nay Trình Gia vẫn không thể quay về.
Lư thị người mang lục giáp (1) nên cũng có chút không tiện. Trình Khải bèn quay trở về phòng cùng nàng.
(1): ý nói có thai
Vì thế người thực sự ở lại đón giao thừa chỉ còn phu thê Trình Uyên và Trình Diệc Nhiên.
Trình Diệc Nhiên xưa nay vẫn luôn ngủ sớm dậy sớm, lúc này đã có chút mệt mỏi. Nàng sợ bản thân không nhịn được liền trực tiếp chơi giải câu đố với phụ mẫu.
Lôi thị không giỏi trò này, lúc đầu bà còn hứng chí bừng bừng nhưng sau đó trực tiếp xua tay nói: "Không được, không được, hai người chơi tiếp đi."
Trình Diệc Nhiên kéo kéo góc áo mẫu thân, nói: "Mẫu thân, hai người chúng ta một phe. Hai chúng ta nhất định có thể thắng được phụ thân.”