Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, cậu lẳng lặng nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Trình Diệc Nhiên lặng người mất một lúc mới hiểu được cậu đang nói gì. Tiếng mưa rơi không nhỏ, nhưng bên tai nàng dương như đang vang lên tiếng tim mình đập mạnh như tiếng trống. Môi nàng giật giật nhưng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Dưới ánh đèn lờ mờ, khóe miệng Tô Lăng cong lên chứa đựng ý cười: "DIỆC NHIÊN?"
Trình Diệc Nhiên né tránh ánh mắt của cậu, nàng hít sâu một hơi, hơi rũ mắt xuống nhằm che dấu tâm tình phức tạp trong mắt. Nàng thấp giọng nói: "Ta, ta không có mộc qua..."
Ánh sáng không đủ, nàng lại cúi đầu xuống nên Tô Lăng không nhìn rõ được sắc mặt của nàng. Cậu hơi nhếch mày, vẻ mặt hết sức bất đắc dĩ: "DIỆC NHIÊN, nàng biết ta đang nói gì mà. Ta không cần mộc qua, ta chỉ muốn tâm của nàng thôi."
Đêm mưa an tĩnh, giọng nói của cậu dừng lại bên tai nàng, từng chữ từng chữ một khắc lên tim nàng. Trình Diệc Nhiên hơi hoảng hốt, thiếu chút nữa đã gật đầu, nhưng đầu nàng còn chưa kịp động thì trong lòng nàng chợt dâng lên một ý nghĩ: Nếu cứ như vậy mà gật đầu đồng ý thì dường như có chút không nghiêm túc? Hơn nữa, đây chắc chắn không phải là do mình nàng tự mình đa tình chứ?
Tâm tư nàng xoay vòng một hồi, niềm vui nhanh chóng bị đè xuống một ít, hơn nữa còn có chút bất an do dự. Người nàng run nhẹ, nàng ngước mắt lên nhìn hắn: "Tô Lăng..."
"Ta ở đây." Tô Lăng lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt mang theo vài phần cổ vũ, lại có thêm vài phần mong chờ.
Trình Diệc Nhiên lấy lại bình tĩnh: "Huynh, huynh muốn ở bên ta đúng không?"
Tô Lăng khẽ run, sau đó cười khẽ. Cậu từ từ cầm lấy tay nàng: "Nàng nói xem?"
Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt thiếu niên thanh tú sạch sẽ, đáy mắt chứa đầy ý cười, dường như trong hai đồng tử đen nhánh kia có một sức mạnh mê hoặc lòng người.
Rõ ràng cậu không nói ra đáp án nhưng tim Trình Diệc Nhiên chỉ thoáng chốc đã lửng lơ, trong mắt cũng dâng lên một tầng sương mù. Nàng thẳng thắn nói: "Mười tám tháng bảy năm ngoái, huynh đã nói chúng ta là bằng hữu..."
"Đúng vậy, đồng môn nhật bằng, đồng chí nhật hữu (1). Ta cùng nàng cùng đi học, lại có cùng hứng thú, không phải bằng hữu thì còn là gì nữa?" Tô Lăng cười.
(1): cùng học thì là bạn học, mà có chung chí hướng thì là bạn bè.
"Không phải, là huynh nói huynh coi ta giống như nam tử mà đối xử." Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng bổ sung, "Nói trong cùng ngày hôm đó."
Trí nhớ nàng vốn không kém, không biết vì nguyên nhân gì mà cảnh tượng hắn và nàng gặp nhau lần đầu vẫn luôn chôn sâu trong tim nàng, thậm chí ngay cả giọng nói đã nghe qua cũng không tài nào quên được.
Nhắc đến những lời ngày xưa, không hiểu sao nàng lại cảm thấy có chút quái dị kỳ lạ.
Tô Lăng sửng sốt, không ngờ nàng vẫn còn nhớ rõ chuyện này. Đây là nàng đang muốn lôi chuyện cũ ra tính lại sao? Cậu ừ một tiếng rồi buồn bực nói: "Không phải nàng cũng từng nhận nhầm ta là nữ nhân sao?"
Cậu nói đến chuyện này khiến Trình Diệc Nhiên không tránh khỏi cảm thấy chột dạ. Nàng ho nhẹ một tiếng: "Chuyện đó ta đã xin lỗi huynh rồi." Nàng cố tình nói thêm "Chúng ta huề nhau", nhưng lại vẫn mơ hồ cảm thấy hai chuyện này không hề ngang bằng nhau chút nào.
"Chuyện khác khoan nói, ta muốn nghe đáp án của nàng." Tô Lăng giữ lấy đầu vai nàng để nàng có thể mắt đối mắt mà nhìn cậu, để nàng không còn cơ hội trốn tránh nào nữa: "DIỆC NHIÊN, nàng đừng chuyển chủ đề, chỉ cần quan tâm đến chuyện trong lòng của nàng là được…"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hô hấp quấn quýt. Ánh mắt cậu sáng rực, vô cùng nóng bỏng, tuy rằng cậu vẫn một mực yên lặng nhưng lại chỉ trong chớp mắt đã khóa chặt ánh mắt của nàng, khiến cho tất cả tâm tư của nàng trong nháy mắt cùng tụ lại một điểm. Nàng nghe thấy giọng mình vang lên: "Thật ra, trước đó, từ rất sớm, ta đã thích chàng..."
Lời vừa ra khỏi miệng, chính nàng cũng ngẩn người. Nàng còn chưa kịp nghĩ ra phải làm thế nào mới có thể chữa cháy hoặc lấp l.i.ế.m thì thân thể nàng chợt bay lên, nàng bị Tô Lăng trực tiếp bế lên.
Lời nói lấp l.i.ế.m ra đến khóe môi trong nháy mắt liền biến thành tiếng hô khẽ: "A."
Tô Lăng vốn tưởng cô nương gia thường xấu hổ, mà da mặt nàng lại mỏng, chưa chắc đã quang minh chính đại mà nói thẳng tâm ý của mình với cậu. Không ngờ vậy mà nàng lại nói ra toàn bộ tâm tư của mình mà không giữ lại chút nào. Thẳng thắn, nhiệt liệt, chuyện này khiến trong lòng cậu vô cùng mừng rỡ.
Cậu thật sự muốn ôm lấy nàng, hôn nàng một cái.
Sau đó, ngay lúc não cậu còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì cơ thể cậu đã ôm lấy nàng bế lên, xoay vài vòng. Nghe thấy tiếng nàng khẽ hô, cậu từ từ dừng lại động tác rồi ngưng mắt nhìn nàng, dường như sợ hãi trong nháy mắt sau đó nàng sẽ từ trong n.g.ự.c cậu trốn mất.
Trình Diệc Nhiên phục hồi tinh thần, đồng thời hai gò má cũng nóng bừng lên, nhiệt ý này một đường không ngừng lan đến tận tim. Nàng nhỏ giọng nói: "Tô Lăng..."
Giống như chỉ cần nhẹ giọng gọi tên cậu thì có thể khiến nhiệt độ trên người nàng lui bớt.
"Ta ở đây." Tô Lăng áp trán mình lên trán nàng, trầm giọng nói, "DIỆC NHIÊN, ta rất vui mừng, ta rất vui mừng."
Loại vui mừng này xa lạ mà quen thuộc. Có một cô nương mà cậu rất thích, mà cô nương đó cũng thích cậu. Đây thực sự là lưỡng tình tương duyệt chứ không phải chuyện một mình cậu đơn phương.
Cậu cầm lấy tay nàng, nhẹ nhàng hôn một cái sau đó cầm tay nàng đặt lên n.g.ự.c mình để nàng cảm nhận được nhịp tim trong lồng n.g.ự.c của hắn.
Nhịp đập này vì nàng mà dồn dập, nàng có cảm nhận được chăng? Bộ dạng thành kính mà nghiêm túc này của Tô Lăng khiến Trình Diệc Nhiên rung động. Nhưng lát sau, lý trí nàng quay về, nàng trừng mắt nhìn cậu, thấp giọng nói: "Tô Lăng, ta..."
"Nàng thế nào?" Tô Lăng mỉm cười nhìn nàng.
"Ta nói ta thích chàng." Trình Diệc Nhiên nói từng từ từng chứ, vô cùng rõ ràng.
"Nhưng mà..." Trên mặt Trình Diệc Nhiên hiện lên vẻ do dự.
"Nhưng mà?" Ý cười trong mắt Tô Lăng không giảm. Cậu cảm thấy chỉ cần lòng nàng có cậu thì những chuyện khác không đủ để khiến cậu sợ hãi. Cậu suy nghĩ trong chốc lát rồi cười nói: "Ta cũng thích nàng, còn thích nhiều hơn so với nàng thích ta."
Cậu nói thầm, nói thẳng như vậy, không che dấu chút nào như vậy cũng là một cách thể hiện rất tốt.
Những lời này không nên chỉ để cho một cô nương nói.
Trình Diệc Nhiên khe khẽ thở dài một chút: "Chàng biết, ta đã nói với cha nương ta, ta sẽ không xuất giá quá sớm..."
Trong lòng nàng quả thật có Tô Lăng, hơn nữa tình cảm này còn là tình cảm nam nữ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến tương lai không biết trước được kia, lòng nàng liền không nhịn được mà sinh ra sợ hãi. Giống như chạy trong một làn sương trắng, vì không thấy rõ trước mắt mà cảm thấy hoảng loạn.
Bao khẩn trương lo lắng của Tô Lăng sinh ra do tiếng thở dài của nàng trong mắt liền biến mất. Cậu khẽ lắc đầu cười: "Không sao cả, chuyện này trước không vội, không phải nàng còn muốn đọc sách sao? Những lời trước đây ta nói với nàng đều là thật, ta giữ lời, DIỆC NHIÊN."
Bây giờ nàng đang suy nghĩ đến chuyện thành thân sao?
"Nếu cha nương ta không đồng ý với chàng thì sao?" Trình Diệc Nhiên nghiêng đầu nhìn cậu, hai mắt lấp lánh ánh sáng.
"Vậy thì, tìm cách khiến họ đồng ý?" Tô Lăng cười tủm tỉm, dùng giọng điệu thương lượng mà nói, "Nàng là hòn ngọc quý trên tay cha nương nàng, hai người họ thật lòng yêu thương nàng. Nếu họ biết chúng ta thật lòng ở bên nhau thì hẵn sẽ không ngăn cản chúng ta."
Nghe cậu chỉ muốn dùng tình cảm để thuyết phục phụ mẫu nàng, hoàn toàn không nhắc đến hoàng quyền, Trình Diệc Nhiên khẽ thở phào một cái, nàng lấy lại bình tĩnh, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều, nói tiếp: "Còn có, ta có chút sợ..."
"Nàng sợ cái gì?" Tô Lăng vừa thưởng thức đến tay nàng vừa hỏi. Cậu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy cổ vũ.
Hai người đã biểu lộ tâm ý của mình cho đối phương, cậu không ngại nàng không giữ lại chút nào mà nói hết toàn bộ suy nghĩ trong lòng cho hắn biết. Cậu biết chút nào thì sẽ tận lực tìm cách loại bỏ chút đó, để nàng có thể yên tâm tự tại.
Trình Diệc Nhiên cắn răng, hạ quyết tâm nói: "Ta sợ sau này, ta sẽ trở thành Bắc Hòa cung nương nương, ta cũng sợ mình sẽ trở thành Quý phi nương nương. Tô Lăng, ta thích chàng là thật, nhưng ta lại càng hy vọng chàng là Tô Lăng của thư viện Sùng Đức hơn là nhị Hoàng tử Tiêu Cẩn, chàng hiểu không?"
So với Hoàng tử, nàng càng hy vọng cậu chỉ là một thiếu niên bình thường. Nàng có chút sợ hãi từ tâm can với hoàng gia xưa nay vốn nhiều quy củ. Nếu như không phải chuyện nàng tiến cung trở thành thư đồng của cậu thì nàng vĩnh viễn sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với hoàng gia cả.
Ý cười Tô Lăng hơi nhạt đi, cậu nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, thấp giọng nói: "DIỆC NHIÊN, nàng chính là nàng, nàng sẽ không trở thành người khác."
Cậu hiểu nỗi lo lắng và sợ hãi của nàng, tiểu cô nương mà, khó tránh khỏi chuyện lo được lo mất. Hơn nữa vết xe đổ của Bắc Hòa cung nương nương khiến nàng lo lắng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Trình Diệc Nhiên hơi chần chờ, tiếp tục nói: "Ta biết ta là ta, ta không phải người khác, Tô Lăng, ta chỉ nói thôi, nếu có một ngày… Nếu thật sự có ngày đó, ta không muốn xuất gia, cũng không muốn bị giam trong cung không thể ra ngoài, cũng không muốn có chung… Nếu chàng không thích ta nữa, hoặc ta không thích chàng nữa, chúng ta có thể lý trí một chút mà tách ra được không? Hai bên tách ra, mỗi người đều vui vẻ. Chàng làm việc của chàng, ta mở thư viện của ta..."
Dưới ánh mắt an tĩnh của Tô Lăng, giọng nói nàng càng ngày càng nhỏ, dần dần thì không còn nghe thấy gì nữa.
Nàng có chút chột dạ, nên không dám nhìn cậu thêm nữa. Nàng thầm nhủ, không phải bản thân nàng muốn nói gở trước mà thực tế là sau khi nàng nhận ra tâm tư của mình với cậu xong, chuyện khiến nàng lo nghĩ nhiều nhất chính là chuyện này.
Chuyện này không thể so sánh với thời hiện đại, không thể đến khi cảm thấy hai bên không hợp nữa thì trực tiếp chia tay.
Thần sắc Tô Lăng bình tĩnh nhưng nội tâm thì kinh ngạc không thôi. Lòng thầm nói không biết nàng nghĩ gì không biết. Giọng cậu trầm ấm: "Nói xong rồi hả?"
Trình Diệc Nhiên gật đầu: "Tạm thời cũng chỉ nhiêu đó, chàng cũng đừng giận ta..."
Nàng còn chưa dứt lời thì ót đã bị gõ nhẹ một cái, nàng phùng má nhìn cậu, đến khi ngẩng đầu thì trên đầu lại không nặng không nhẹ bị gõ thêm cái nữa.
Tuy rằng không đau nhưng trong vô thức nàng vẫn ôm lấy chỗ bị cậu gõ xuống: "Sao vậy?"
"Nàng suy nghĩ lung tung gì vậy hả? Ai bắt nàng xuất gia? Ai bắt nàng chờ trong cung không thể gặp người khác hả?" Tô Lăng nhẹ xuy một tiếng, "Nói giống như thật vậy nhưng thật ra lại hoàn toàn không hợp lý."
"Sao lại không hợp lý?"
"Cái gì gọi là không thích?" Tô Lăng vừa nói chuyện vừa dùng hai tay bế nàng lên, cậu đỡ lấy người nàng chậm rãi bước đến gần cửa sổ."DIỆC NHIÊN, nàng nói xem, thế nào gọi là không thích nữa? Lẽ nào nàng đã thích ta còn muốn đi thích người khác nữa sao?"
Khi cậu nói những lời này thì sắc mặt đã hoàn toàn trầm xuống. Còn muốn đi thích người khác, cũng phải xem cậu có đồng ý hay không đã.