Tô Lăng cũng chẳng thấy gì ngoài ý muốn, chỉ nói một câu: “Vậy thì tiếp tục đi.”
“Vâng.”
*
Buổi tối đám người nhị Điện hạ cùng thư đồng Trình Diệc Nhiên, Công bộ Thị Lang Giang Do đến Chu gia dự tiệc.
Ngoại trừ bọn họ, địa chủ nhân từ họ Chu còn mới mấy vị bô lão đức cao vọng trọng ở địa phương đến.
Thiên tai lớn vừa mới đi qua, vật tư thiếu thốn. Thế nhưng bữa tiệc của địa chủ Chu lại rất phong phú. Địa chủ Chu liên tục cảm ơn khâm sai do triều đình phái tới, sau đó tỏ ra thật tiếc nuối vì không thể chiêu đãi bọn họ chu đáo.
Giang Thị lang lời nói khẩn thiết, liên tục nói đây là những gì mà quan viên triều đình cần phải làm.
Hai bên người đến ta đi, lời nói thật vui vẻ.
Trình Diệc Nhiên không mấy quen thuộc với những trường hợp này, nàng im lặng ngồi bên cạnh Tô Lăng, vào những thời điểm thích hợp thì mỉm cười hoặc phụ họa đôi lời. Bữa tiệc dù phong phú nhưng nàng cũng không ăn uống thoải mái.
Địa chủ ChDiệc Nhiênống rượu bỗng nhiên nói: “Mấy ngày trước thân thể của Điện hạ không khỏe thật sự là được Trình công tử bên cạnh chăm sóc hay sao?”
Trình Diệc Nhiên không ngờ chủ đề lại kéo đến trên người mình, nàng vô thức nhìn về phía Tô Lăng bên cạnh, thấy cậu cười như không cười. Nàng gật đầu: “Không nói đến chăm sóc, chẳng qua là…”
“Cho nên, bên người Điện hạ chính là thiếu mấy người hậu hạ mà.” Lời nói của địa chủ Chu có phần lớn gan, “Phải vậy không? Chỗ ta cái khác không có nhưng nha hoàn người hầu hiểu chuyện không ít, đúng là nên đưa đến bên cạnh Điện hạ mấy người…”
Sắc mặt Tô Lăng hơi trầm xuống, nghiêng đầu nhìn Trình Diệc Nhiên. Vừa nãy nàng ngồi bên cạnh nhìn sang sườn mặt cậu. Ánh mắt hai người vừa vặn chạm nhau, cậu không bỏ qua sự trêu chọc cùng gian xảo trong đôi mắt nàng.
Trái tim Tô Lăng bỗng nhưng mềm xuống, trong mắt tràn ngập ý cười. Ở nơi này có không ít người nhưng giờ phút này bởi vì bí mật nho nhỏ giữa hai người họ mà cậu lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Diệp tiên sinh, bạn tốt của địa chủ Chu, ở bên cạnh liên tục nháy mắt nhưng hắn ta không hề để ý. Diệp tiên sinh đành thấp giọng nói: “Điện hạ, Chu huynh say rồi. Bản thân hắn uống rượu ngon sẽ có chút thất thố.”
Tô Lăng cười khẽ, dáng vẻ rất khoan dung: “Không sao, nếu địa chủ Chu đã say rồi thì chúng ta vẫn nên giải tán thôi.”
Tô Lăng đã lên tiếng, người khác đương nhiên cũng không thể nào phản đối.
*
Sau khi quay về biệt viện Chu gia, tạm biệt với Giang Thị lang, Tô Lăng cùng Trình Diệc Nhiên đi về tiểu viện của bọn họ.
Thấy bốn bề vắng lặng, Trình Diệc Nhiên cố ý nhỏ giọng nói: “Đưa cho Điện hạ mấy người nha hoàn xinh đẹp thế nào?”
“Đừng làm loạn nữa.” Tô Lăng nhếch môi cười một tiếng, trong lòng tự nhủ, nàng đã có thể nói đùa với cậu, vậy thì chuyện bị hành thích ban ngày đã phai nhạt đi nhiều.
Trong bóng đêm Trình Diệc Nhiên nhìn về phía Tô Lăng, nhăn mũi một cái làm mặt quỷ.
Dáng vẻ trẻ con của nàng như thế, Tô Lăng chỉ cảm thấy thật là khiến cho người ta thương yêu. Cậu rõ ràng có thể cảm thấy so với trước đây, bây giờ nàng ở bên cạnh mình có nhiều chi tiết đã thay đổi. Nếu nói không phải là tình yêu nam nữ, cậu không tin.
Có điều da mặt của nàng mỏng, Tô Lăng cũng chưa chủ động nói rõ, bây giờ bọn họ cứ mập mờ, mơ hồ như vậy mà ở cạnh nhau. Kiểu ngọt ngào vui vẻ âm thầm không muốn người khác biết, chỉ mình nhớ đến khiến Tô Lăng không nhịn được mà cảm thấy mềm mại trong lòng.
Cần phải tìm một cơ hội nói rõ.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, mai lại lên đường hồi Kinh.” Tô Lăng dịu dàng nói.
Trình Diệc Nhiên “Ừ” một tiếng, chần chờ một lát, lại hỏi: “Thích khách?”
“Mang đi cùng.”
“Lưu gia trang?”
Tô Lăng lắc đầu: “Bây giờ không đến, sau này còn cơ hội, nhờ người chăm sóc một chút.”
Trình Diệc Nhiên: “À, vậy ta về đây.”
Gian phòng của hai người cạnh nhau, nàng đứng trước cửa, nhìn Tô Lăng vẫy vẫy tay: “Mai gặp.”
Giọng nói của Tô Lăng trong bóng đêm cực kỳ ôn hòa: “Mai gặp.”
*
Nhưng mà buổi tối Trình Diệc Nhiên nằm trên giường không dễ dàng gì chìm vào ngủ. Những hình ảnh ban ngày nàng ở chung với Tô Lăng hiện lên trong đầu rõ ràng từng chi tiết. Nàng không nhịn được mà nhớ lại: Ôi, lúc đó không hề khéo léo tí nào. Ai da, lúc kia quá mức hoạt bát, có phải đã quá ngả ngớn rồi không?
A a a a, được làm lại lần nữa thì tốt.
Hơn nữa, trận hành thích hôm nay không biết là do ai làm, sau này Tô Lăng có thể bị nguy hiểm gì hay không?
Nàng im lặng đọc thuộc mấy áng văn chương mới đuổi được mớ cảm xúc quanh quẩn trong lòng, chìm vào giấc ngủ.
* Hôm sau nhóm người Tô Lăng về Kinh, bách tính Thục Trung ra đường đưa tiễn.
Lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh như thế này, nỗi lòng của Trình Diệc Nhiên phức tạp, sau khi cảm động lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tô Lăng không thể không xuống xe mấy lần, muốn bách tính không cần tiễn mình nữa.
Bách tính đưa tiễn có nam có nữ, có già có trẻ, ai nấy đều có thần sắc trịnh trọng, thậm chí trong mắt còn ngấn lệ.
Trình Diệc Nhiên đi theo sau lưng Tô Lăng, đều thu hết tất cả vào mắt, tồn tại cả trọng lượng cùng trách nhiệm. Nhớ lại tình cảnh lúc mình vừa đến Thục Trung, bất giác hốc mắt nóng lên. Nhìn qua Tô Lăng ứng đối rất tự nhiên, nàng thu hồi lại ánh mắt.
Nàng nghĩ con người sống một đời, ít nhất phải là ra được chút gì đó. Vì chính mình, vì người thân, vì chúng sinh phải làm chút chuyện có ý nghĩa, không thể nào sống vô ích.
Bởi vì có bách tích đưa tiễn hai bên đường, bọn họ rời đi không mấy dễ dàng.
Thị vệ Vương Kính nhìn Tô Lăng nói: “Điện hạ, ông lão bên kia là người mà Điện hạ nghe ngóng.”
Tô Lăng nhìn về phía hắn ta chỉ.
Người kia là một nam nhân ngoài năm mươi, quần áo sạch sẽ, cách ăn mặc thể diện, so với mẫu thân của hắn không nhìn ra được điểm tương đồng.
Tô Lăng nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, trong lòng giống như có cái gì đó được buông xuống. Cậu chậm rãi dời ánh mắt đi.
Tiễn đưa ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt.
Sau khi dừng lại hồi lâu, cuối cùng nhóm người của Tô Lăng cũng có thể thuận lợi rời đi.
Lúc hồi Kinh, bọn họ không tự giác mà thả chậm tốc độ, không còn gắng sức đi nhanh như lúc đến.
Trình Diệc Nhiên thường xuyên lo lắng một lần nữa có người hành thích.
Sau khi Tô Lăng biết chỉ cười một tiếng: “Không cần lo lắng, mọi chuyện đều cẩn thận là được.”
Bên cạnh cao thủ nhiều như mây, ra bên ngoài lại cực kỳ cẩn thận. Tổng cộng bọn họ cũng chỉ gặp được một lần hành thích không thành. Tô Lăng có ý muốn làm Trình Diệc Nhiên vui vẻ, cố ý nhắc đến chuyện khác: “Nhắc đến, ta thật sự phát sầu.”
“Sầu cái gì?” Trình Diệc Nhiên vô thức hỏi.
“Sầu vì trước tháng bảy không thể hồi Kinh.” Tô Lăng bật cười lớn.
“Huynh thật là…” Trong nháy mắt Trình Diệc Nhiên không biết nói gì cho phải, xấu hổ mấy phần cũng có mấy phần vui vẻ, chỉ hung hăng trừng mắt, không thèm phản ứng với cậu nữa.
Nàng nghĩ, không thể như thế này, không thể như thế này. Trước mặt cậu, nàng ngày càng tùy ý rồi.
Nhẹ nhàng thở một hơi, nhưng nhìn Tô Lăng cười không ngớt, nàng cũng không nhịn được mà âm thầm vui mừng.
Quả thực là đến ngày mùng bảy tháng bảy, bọn họ vẫn chưa đến được Kinh thành. Lúc đó bọn họ ngủ trong một thị trấn nhỏ.
Ban đêm vừa buông xuống, Tô Lăng liền gõ cửa phòng Trình Diệc Nhiên: “Nàng muốn cầu Chức Nữ cho mình may vá khéo léo hay sao?”
Trên mặt Trình Diệc Nhiên nóng lên, lắc đầu: “Không muốn, ta là thư đồng của huynh, xin khéo tay làm gì? Huynh đừng có trêu chọc ta.”
“Lâu rồi không ngắm sao, chút nữa đi ngắm sao nhé?” Tô Lăng nhẹ giọng hỏi. Cậu thầm nhủ, hôm nay là một cơ hội tốt.
Nhưng khi Trình Diệc Nhiên đang do dự bỗng nghe được tiếng mưa rơi lộp độp. Nàng buông tay: “Không có cách nào ngắm sao rồi.”
Tô Lăng cảm thấy buồn bã, vì sao lúc này trời lại đổ mưa? Thế nhưng hôm nay đúng là thời cơ tốt.
Trình Diệc Nhiên xoay chuyển tròng mắt: “Ta hơi chán, nếu không chúng ta học thuộc lòng đi.”
Hai mắt Tô Lăng bỗng nhiên sáng lên, chợt có ý cười chậm rãi nở trên khóe môi. Cậu gật đầu một cái: “Được, học thuộc lòng.”
Học thuộc lòng cũng rất thú vị mà.
Bên ngoài tiếng mưa rơi tí tách, trong phòng ánh nến chập chờn.
Hai người đứng bên cửa sổ, một áng lại một áng văn chương, mặc cho thời gian yên lặng trôi.
Cũng là một đêm mưa, cũng là học thuộc lòng, trong lòng Tô Lăng lại thấy vô cùng khác biệt.
Trời mưa, không khí có chút ngột ngạt nhưng dường như Tô Lăng không hề phát hiện. Giọng nói cực nhẹ: “DIỆC NHIÊN, bên trong Kinh thi vệ phong quyển thứ mười là gì?”
“Quyển thứ mười?” Trình Diệc Nhiên suy nghĩ một chút, trực tiếp đáp lời, “.” Nàng mở miệng nói: “Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư, phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã…(**)”
“DIỆC NHIÊN.” Tô Lăng cắt ngang lời nói của nàng, “Ta có quỳnh cư (*), đưa cho nàng, thế nào?”
(*) Mộc qua chỉ những món nhỏ nhặt không đáng giá; quỳnh cư nghĩa là ngọc bội tinh xảo đẹp đẽ ở đây dùng để chỉ báo đáp hậu hĩnh.