Nhưng sức nóng của mặt trời khiến chúng cảm thấy rất khó chịu. Và lúc này, khoảng ba trăm người với dòng máu thơm ngon đã thu hút chúng đến để ăn no một bữa.
"Hiểu Manh, em ở trong đội hộ vệ, tôi đi thay Tiểu Đao, để cậu ấy che chở cho em."
Ngay khi tiếng còi báo động vang lên, Đồng Quan Nguyệt đã phát tán tinh thần lực của mình và nhận ra tình hình nghiêm trọng.
Trong tình huống khẩn cấp, anh trực tiếp gọi tên Đinh Hiểu Manh, không còn gọi cô là "Đinh tiểu thư" nữa.
Lúc này anh thật sự không ngờ buổi sáng người mà anh đụng phải sẽ là tinh thần lực của Đinh Hiểu Manh, cũng cứ như vậy không hề phòng bị mà phóng thích ra dị năng.
"Được, anh đi làm việc đi."
Đinh Hiểu Manh cũng là lúc này mới biết, hoá ra Đồng Quan Nguyệt chính là người trong đội sở hữu dị năng hệ tinh thần. Điều đó có nghĩa là anh có dị năng song hệ, cô cũng không chú ý đến việc anh đã thay đổi cách xưng hô.
Cũng không biết vì cái gì, trong thế giới này, dị năng giả hệ tinh thần, hệ không gian, hệ hắc ám cực kỳ ít, trong vạn người mới có một.
Đồng Quan Nguyệt bị phát hiện bí mật lúc này cũng không chú ý nhiều như vậy.
Lúc này anh đang dùng tinh thần lực xem xét, anh cảm nhận được bốn phía không ngừng xuất hiện rất nhiều tang thi, trong đó còn có hai cấp ba.
Trong đội ngũ này, những dị năng giả khác đại bộ phận đều là cấp ba, chỉ có anh và Giang Hạo là dị năng giả cấp bốn.
"Đi đi, tôi không sao, tôi sẽ không chạy loạn, anh chú ý an toàn."
Thấy Đồng Quan Nguyệt vẫn có chút lo lắng nhìn cô, Đinh Hiểu Manh lại thúc giục một tiếng.
Giữa bọn họ dường như còn chưa quen thuộc đến trình độ như vậy, nhưng khi ở chung lại vô cùng hòa hợp, Đinh Hiểu Manh cảm giác giống như lúc trước bọn họ đã sống như vậy thật lâu thật lâu.
Tuy nhiên, trong trí nhớ của cô không hề có hình bóng của họ, có lẽ đó là do tính cách tương đồng khiến cô cảm thấy tin tưởng họ nhiều hơn.
Đinh Hiểu Manh đã tìm được lý do cho sự quen thuộc này.
Không thể phủ nhận rằng niềm tin là cảm giác quan trọng nhất trong mối quan hệ giữa con người với nhau.
Nghe Đinh Hiểu Manh nói vậy, Đồng Quan Nguyệt không do dự nữa, lập tức tiến về phía trước của đội hình. Anh không hiểu tại sao trong lòng lại không thể yên tâm về Đinh Hiểu Manh.
Nhưng giờ anh phải đứng ở tuyến đầu, không phải anh không quan tâm đến sự an toàn của Đinh Hiểu Manh, mà là vì anh biết, cả đội an toàn thì cô mới an toàn.
Tề Tiểu Đao nhìn thấy anh cả tới, cũng hiểu rõ rằng dị năng của mình không bằng anh trai, nên tự động lui về bảo vệ Đinh Hiểu Manh.
Trong nháy mắt khi Đồng Quan Nguyệt rời đi, Đinh Hiểu Manh liền phóng thích tinh thần lực của mình ra.
Cô cẩn thận, nhẹ nhàng tránh khỏi sự phát hiện của Đồng Quan Nguyệt, dù tinh thần lực của anh ta có thể không mạnh bằng cô, nhưng sự cảnh giác của anh quá cao.
Cô không muốn bộc lộ khả năng của mình lúc này, cũng không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc chiến của Đồng Quan Nguyệt.
Khi tinh thần lực được phát tán, hình ảnh phản chiếu trong đầu cô khiến Đinh Hiểu Manh hơi kinh ngạc.
Cho nên cô cũng không có chú ý tới thân ảnh Tề Tiểu Đao đang tiến tới gần.
Bản đồ trong đầu cô hiển thị các chấm đỏ bao quanh bên ngoài những căn nhà, trong khi những chấm xanh lục gần với vị trí của cô.
Cảnh tượng phản chiếu từ tinh thần lực trong đầu cô chính là những bóng dáng chấm đỏ kia. Cô nghĩ rằng chấm đỏ có lẽ là tang thi, còn chấm xanh là dị năng giả.
Cảnh tượng này khiến cô đối mặt trực diện với hình ảnh của tang thi. Những ký ức từ cơ thể của nguyên chủ khi cô vừa xuyên không đến, cô không đặc biệt chú ý đến.
"Chị Hiểu Manh, chị làm sao vậy?"
Tề Tiểu Đao nhìn Đinh Hiểu Manh có chút ngây ngốc trước mắt, lo lắng hỏi.
Lúc này, Đinh Hiểu Manh chỉ muốn tìm một chỗ để nôn mửa, những cảnh tượng thiếu tay, thiếu chân còn đỡ, nhưng còn có cả những cái xác vẫn mang theo thịt thối rữa.