Xuyên Qua Mạt Thế, Được Bốn Chồng Cưng Chiều

Chương 46

Trước Sau

break

Đinh Hiểu Manh biết, một cây xà lách như vậy để bán ở văn phòng hoặc là trên thị trường, sợ là có giá trị xa xỉ, mấy chục điểm tích lũy là chắc chắn.

Tuy rằng nếu so với giá trị nước tinh lọc của cô thì còn kém xa, nhưng cũng hiểu được ý tốt của Đồng Quan Nguyệt, cô liền vui vẻ tiếp nhận, không hề khách khí.

"Cảm ơn Đồng tiên sinh, mọi người cùng ăn đi."

Chấp nhận thì chấp nhận, nhưng Đinh Hiểu Manh cũng không thể ăn một mình.

Cơm nước xong, Đồng Quan Nguyệt lại lấy ra một bao chocolate từ trong túi đưa cho Đinh Hiểu Manh.

"Đây là vừa đi tìm người đổi lấy, cô cứ giữ lại ăn. Buổi tối, cô an tâm ngủ, ba người chúng ta sẽ thay phiên canh giữ bên ngoài lều trại bảo vệ cho cô."

Nếu như không phải biết đây là tận thế, không khôi phục sản xuất, càng không thể khôi phục trồng trọt.

Nhìn Đồng Quan Nguyệt lúc thì đưa đường phèn, lúc thì đưa rau dưa biến dị, lúc này lại đưa cho cô cả chocolate, Đinh Hiểu Manh cũng sinh ra hoài nghi.

Chẳng qua là khi ngẫm lại, làm một người sáng lập ra chiến đội số một của căn cứ, năng lực và dị năng đều mạnh hơn những người khác, có nhiều vật tư hơn so với người khác một chút cũng không có gì đáng trách.

"Cảm ơn." Đồ vật đối với cô mà nói, không đáng giá gì, nhưng phần tâm ý này, không thể không nói, thật sự làm cho Đinh Hiểu Manh rất vui vẻ.

Nếu Đồng Quan Nguyệt biết trong không gian của Đinh Hiểu Manh, có rất nhiều đồ ăn như vậy, còn không phải là đồ quá hạn, có lẽ anh sẽ không lấy những thứ này đến đưa nữa.

Đáng tiếc, lúc này Đồng Quan Nguyệt vẫn còn chưa biết.

Tề Tiểu Đao nhìn anh cả tặng đồ cho Đinh Hiểu Manh, cũng không tỏ vẻ phản đối, ngược lại rất vui vẻ.

Anh ta rất thích cô gái trước mắt này, cũng không biết vì cái gì, chỉ là rất có hảo cảm đối với cô, rất muốn thân cận với cô.

Cô không giống những người phụ nữ khác, cô tựa hồ đối với cuộc sống hiện tại rất thong dong, nhìn không ra sự lo âu cùng lo lắng của cô ở đâu cả.

Luôn ôn hòa hữu lễ mỉm cười, rất bình tĩnh ổn trọng thỉnh thoảng lại toát ra một chút đáng yêu.

"Được, mọi người cũng chú ý an toàn, nghỉ ngơi thật tốt."

Cảm thấy một câu cám ơn không đủ để biểu đạt, vài lần ở chung, đều rất hài hòa, cái loại hình thức ở chung này giống như tồn tại đã lâu, Đinh Hiểu Manh lại thêm một câu quan tâm.

Có lẽ là biết có người trực, có lẽ là do hai người ngoài lều vẫn luôn dựa vào tường ngồi bảo vệ, đây là lần Đinh Hiểu Manh ngủ say nhất kể từ sau khi cô xuyên qua.

Nửa đêm đến phiên Tề Tiểu Đao đi gác đêm, đổi lại cho Giang Hạo trở về nghỉ ngơi, hai người đều rón rén, lo lắng ầm ĩ đến Đinh Hiểu Manh.

Mãi cho đến khi đột nhiên vang lên một tiếng còi, đây là âm thanh báo động của chiến đội bọn họ, báo hiệu rằng có nguy hiểm.

Nghe được âm thanh này, trong nháy mắt mọi người liền chuẩn bị chiến đấu, Đinh Hiểu Manh cũng bị đánh thức.

"Đinh tiểu thư, tỉnh lại. Có thể có tang thi công kích, tôi ở bên ngoài chờ cô, cô dọn dẹp một chút."

Đồng Quan Nguyệt lập tức lên tiếng nhẹ giọng trấn an Đinh Hiểu Manh.

Mà với tư cách là người dẫn đội, tuy rằng Giang Hạo vừa mới ngủ không bao lâu, trước tiên, anh ta ngay lập tức liền hướng về nơi phát ra âm thanh mà đi.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Anh hai, vừa rồi có đội viên đi tuần tra, phát hiện bên kia có thứ gì đó, có thể là tang thi."

Giang Hạo hỏi một tiếng, Tề Tiểu Đao nhanh chóng báo cáo.

"Mọi người cẩn thận, đội hộ vệ bảo vệ mọi người người thật tốt, dị năng giả khác về đội, dị năng hệ thổ và hệ kim làm tường phòng hộ phía trước.

Giang Hạo mới vừa nói xong, chợt nghe thấy bốn phía truyền đến tiếng ồn ào, nghe động tĩnh, lần này xem ra số lượng tang thi còn không ít.

Sau khi màn đêm buông xuống, so với ánh sáng ban ngày, tang thi thích thời gian này hơn. Những tang thi cấp một và cấp hai không có ý thức cũng không biết đau.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc