Anh ta không muốn làm bao cát, nhưng anh ta vừa mới uống cái gì vậy, thật muốn biết. Anh ta rõ ràng cảm nhận được dị năng của mình có chút khác biệt.
Giống như anh ta có nhiều năng lượng hơn, cảm giác mệt mỏi sau khi đi bộ hai giờ cũng biến mất, thứ này nếu để cho anh ba uống nó.
Có phải hay không anh ta sẽ bớt đau đớn hơn không.
Mọi người chỉ biết rằng anh ba thoạt nhìn sắc mặt tái nhợt, không ai biết anh ta mang hai loại dị năng, hệ ánh sáng và hệ hắc ám.
Chỉ riêng một loại, đó đều là sự tồn tại cực kỳ lợi hại.
Nhưng sở hữu đồng thời hai loại, dẫn đến thân thể của anh ba thời thời khắc khắc đều ở trong thống khổ.
Lúc thì phá huỷ, lúc thì chữa khỏi.
Nếu như có cái này, anh ba cũng không bị hao tổn bên trong.
Lúc trước nếu như không phải vì cứu anh ta, anh ba cũng sẽ không bị Zombie cấp bốn cào cho bị thương rồi lây nhiễm, tuy rằng thức tỉnh dị năng hắc ám, nhưng từ nay về sau thân thể thời thời khắc đều bị ăn mòn.
Anh ba còn mắc bệnh sạch sẽ.
Trong lòng Tề Tiểu Đao đan xen đủ các loại suy nghĩ, mãi đến gần năm phút trôi qua, anh ta mới kiềm chế được sự xúc động của mình.
Khi anh ta mở mắt ra, hốc mắt ướt át nhìn Giang Hạo.
"Biết cậu muốn nói cái gì, nhưng là cái này sẽ giúp cậu bình tĩnh hơn. Bình nước này cậu cứ mang theo, gặp nguy hiểm hoặc là bị thương cũng không cần keo kiệt."
"Đừng sợ uống hết, bên phía lão tam còn có biện pháp khác."
"Hiện tại giao cho cậu một cái nhiệm vụ, phải bảo vệ một người, vô luận như thế nào đều phải bảo vệ tốt cô ấy."
"Những người khác có thể mặc kệ."
Nói xong Giang Hạo lại mô tả vẻ ngoài đặc thù của Đinh Hiểu Manh cho Tề Tiểu Đao một lần.
Tề Tiểu Đao là không có tâm cơ gì, nhưng là không có nghĩa là anh ta ngốc, từ trong lời nói của anh hai, anh ta cũng hiểu được.
Nước đặc thù này đại khái đến từ dị năng giả hệ thuỷ tên Đinh Hiểu Manh.
Đinh Hiểu Manh đại khái làm sao cũng không nghĩ tới, cô cho rằng bí mật nhỏ nhất, đối với ba người mà nói lại quan trọng như thế nào.
Dị năng hệ không gian, dị năng hệ tinh thần, dị năng đa hệ đối với ba người mà nói đều không mang tính đặc thù.
Bởi vì bốn anh em này, mỗi người đều là dị năng giả song hệ.
Tính đặc thù của không gian có lẽ sẽ làm cho bọn họ hâm mộ ngạc nhiên, nhưng với năng lực của bốn người bọn họ, cũng không lo lắng về vấn đề vật tư.
Bởi vì dị năng đặc thù của lão tam, ba người bọn họ đối với dị năng chữa trị và linh tuyền của cô mới có lực hấp dẫn trí mạng.
Lúc này cô ngồi trong xe, đang bị người khác nhắm vào.
"Đừng tưởng rằng mình lớn lên nhìn cũng được, đi câu dẫn đại thiếu, nhị thiếu, bọn họ không phải là người mà cô có thể mơ tưởng tới."
Đinh Hiểu Manh mấy ngày nay ăn uống không lo, lại dùng nước linh tuyền, cũng tắm rửa rất sạch sẽ, khiến cho thân thể của nguyên chủ cũng thoạt nhìn không hề giống trạng thái suy dinh dưỡng.
Hồ Hải Yến lúc trước nhằm vào Từ Khiết, nhưng bởi vì lúc trước cô đã cười nhạo cô ta, sau đó cô ta cảm thấy oán hận, rất không cam lòng, khi nhìn thấy vừa rồi cô đưa nước cho hai người kia, lại một lần nữa lên tiếng cảnh cáo Đinh Hiểu Manh.
"Tôi bất tài thì có liên quan quái gì đến cô, nếu cô muốn, cô cứ đi đưa nước đi, tôi khẳng định không ngăn cản."
Cũng không phải Đinh Hiểu Manh muốn phách lối hoặc gây chuyện, chỉ là bị người khác bắt nạt đến trên đầu, cô cũng không có đạo lý sợ phiền phức.
Đại thiếu Đồng Quan Nguyệt, nhị thiếu Giang Hạo là đối tượng Hồ Hải Yến vẫn hâm mộ, sở dĩ cô ta báo danh tham gia nhiệm vụ lần này, chính là vì bọn họ mà tới.
Vừa rồi, bởi vì cô ta cảm thấy ngồi ở trên xe nhàm chán, cho nên khi ngồi ở đuôi xe quan sát khắp nơi bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng Đinh Hiểu Manh nói chuyện với mấy người đại thiếu bọn họ.