"Anh cả, cái này…"
Giang Hạo không nói ra miệng, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nhìn Đồng Quan Nguyệt.
Đồng Quan Nguyệt không nói
"Anh cả, tiếp theo vẫn là anh dẫn đội đi, tôi sẽ đi bảo vệ, cho dù không hoàn thành nhiệm vụ lần này, người này cũng phải mang về căn cứ nguyên vẹn không chút tổn hại."
Giang Hạo suy nghĩ một chút, nói với Đồng Quan Nguyệt.
"Không cần, tôi tiếp tục điều tra, cậu dẫn đội, để Tiểu Đao đi bảo vệ đội. Tôi và cậu âm thầm chú ý là tốt rồi, quá đặc biệt ngược lại không an toàn."
Đồng Quan Nguyệt nghĩ đội hộ vệ lần này đều là người được chiêu mộ tới, đều là những người mới, bọn họ cũng không phải hoàn toàn hiểu rõ, cho nên để Tề Tiểu Đao sắp xếp mới yên tâm hơn một chút.
"Không quá đặc biệt, lại có thể bảo vệ tốt cho cô."
"Tốt, tôi sẽ đi tìm thằng nhóc kia."
Giang Hạo nói xong, liền chuẩn bị đi tìm Tề Tiểu Đao đang đứng xếp hàng múc nước.
"Đưa nước này qua cho cậu ta, lúc nào cũng lông bông, có nước này cũng yên tâm một chút."
Đồng Quan Nguyệt đưa bình nước lấy được từ chỗ Đinh Hiểu Manh cho Giang Hạo, bảo anh ta cầm đi đưa cho Tề Tiểu Đao.
"Anh cả, tôi đưa bình nước của tôi cho cậu ta là được rồi, anh giữ lại, anh phải điều tra dò đường, tiêu hao nhanh."
Giang Hạo lo lắng nhìn Đồng Quan Nguyệt, mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, thật ra người vất vả nhất chính là anh cả, chỉ là người khác cũng không biết.
"Không có việc gì, vừa vặn dùng cơ hội này để luyện tập dị năng, cầm đi, cậu còn phải phụ trách dẫn đội, công kích chủ yếu của đội đấy."
Giang Hạo cũng chỉ có khi ở trước mặt mấy anh em mới có thể lải nhải như thế, bình thường Đồng Quan Nguyệt giống như hổ mặt cười, mà anh ta thì chính là Diêm vương lãnh khốc cấm dục.
Lão Tam nhìn giống thư sinh văn nhược, kì thực là một tên điên.
Lão Tứ chính là một đứa trẻ không hề có tâm cơ.
Giang Hạo nghe xong, cũng không nói thêm gì nữa, bình nước của anh ta đợi lát nữa giữ lại không uống, chăm sóc bản thân cho tốt là được.
Nhìn thấy Giang Hạo chuẩn bị rời đi, Đồng Quan Nguyệt nhắc nhở: "Nhớ cho cậu ta uống một ngụm, để có chuẩn bị tâm lý trước, không nên ngạc nhiên."
Đối với Tề Tiểu Đao, Đồng Quan Nguyệt có chút không yên lòng.
Giang Hạo không trả lời, trực tiếp đi về phía Tề Tiểu Đao.
Tề Tiểu Đao vừa múc nước xong, chuẩn bị chè chén, liền nhìn thấy anh hai của mình đang đi thẳng về phía mình.
Nghĩ thầm, anh ta vừa mới đi ra hẳn là không có làm chuyện gì chọc anh hai tức giận đâu nhỉ.
Anh ta không sợ anh cả phúc hắc, cũng không sợ anh ba như người điên, nhưng anh ta lại sợ anh hai nhất, nếu anh hai tức giận, đó là thật sự sẽ đánh anh ta.
Tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình, đánh anh ta mặt mũi bầm dập.
Nhìn anh hai nháy mắt với anh ta, sau đó tự mình đi về phía đống phế tích bên cạnh.
Tề Tiểu Đao trong lòng thấp thỏm bất an đi theo.
"Anh hai."
Anh ta thành thật gọi tên, hy vọng anh hai nể tình thái độ tốt của anh ta, có thể xuống tay nhẹ một chút.
"Đây, nhắm mắt lại rồi uống một ngụm, từ từ cảm thụ, đừng ngạc nhiên, nếu khiến người ta phát hiện dị thường, cậu cứ chờ làm bao cát đi."
Nói xong, Giang Hạo đưa tay đưa bình nước qua.
Giang Hạo biết tên nhóc này, nếu anh ta không nói như vậy, đợi lát nữa nhất định sẽ hưng phấn la to.
Tề Tiểu Đao nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh hai, không xác định có phải anh ta đã làm sai điều gì hay không.
Lúc này đây, có thể đi theo ra ngoài làm nhiệm vụ, vẫn là bởi vì anh ta đã thuyết phục anh cả trước, ngẫm lại sự việc đá phụ nữ kia lần trước, hẳn là đã qua, anh hai cũng không đến mức còn muốn đánh anh ta.
Làm theo lời anh hai nói là được rồi.
Lúc Tề Tiểu Đao uống nước, anh ta cực lực khắc chế xúc động muốn chạy tới ôm anh hai.