Xuyên Nhanh: Trai Tốt Đạp Gió Rẽ Sóng Trong Kịch Bản Tra Nam

Chương 8

Trước Sau

break

Tiểu Bằng vì ngày đầu uống say, nên cậu ta rất xấu hổ, hai ngày sau đều giữ tỉnh táo, được Đào Duệ mang theo bên cạnh, ra vào cùng nhau, không cho Mạnh Tuệ bất kỳ cơ hội chen chân nào.

 

Dự án tiến triển thuận lợi, công việc trước đó đã chuẩn bị tốt, lần này chỉ ký hợp đồng, hoàn tất mọi việc. Vậy nên họ có khá nhiều thời gian rảnh, còn có thể ăn ngon, mua sắm.

 

Mạnh Tuệ thỉnh thoảng rủ mọi người chụp ảnh chung, rồi chỉnh sửa chỉ giữ cô và Đào Duệ, đăng vòng bạn bè chỉ Đỗ Nhã Văn thấy, lát sau liềm xóa đi. Đáng tiếc, Đào Duệ và Đỗ Nhã Văn vẫn như thường, chẳng bị ảnh hưởng.

 

Đào Duệ thường xuyên gọi điện thoại, gọi video với Đỗ Nhã Văn để xem con, mỗi lần liên lạc với gia đình đều cười rạng rỡ, khiến Mạnh Tuệ vừa ghen vừa cảm thấy thất bại.

 

Đêm cuối ở lại nơi công tác, cô ta nhắn WeChat hẹn Đào Duệ lên sân thượng gặp mặt, nhưng lại nhận dấu chấm than đỏ – anh chặn cô ta một lần nữa. Công việc đã xong, xem ra Đào Duệ không muốn qua lại với cô ta. Bị từ chối nhiều lần, cô ta bất giác nghi ngờ: Đào Duệ thật sự thích cô sao?

 

Cô thật s không hiểu. Cuộc gọi hôm đó, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không chấp nhận nổi, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể thanh minh được. Sao họ lại không cãi nhau? Sao mỗi ngày vẫn gọi video cười nói, chẳng có chút ảnh hưởng? Khi Đào Duệ mua túi, trang sức cho Đỗ Nhã Văn, còn chụp ảnh để cô chọn món yêu thích, sự chu đáo ấy khiến tim cô ta rỉ máu, mọi kiên trì hóa thành trò cười.

 

Trên đường về, Mạnh Tuệ tâm tro ý lạnh, mất đi sức sống thường ngày, không để ý ánh mắt Tạ Kiều nhìn cô càng thêm khinh miệt. Tạ Kiều vốn thông minh, lại luôn để ý Mạnh Tuệ. Ở chung ba ngày, đủ để phát hiện cô ta thầm thương Đào Duệ. Đáng cười là Đào Duệ chẳng có ý gì với cô ta, tránh né cô ta ở khắp mọi nơi, thậm chí mang Tiểu Bằng làm lá chắn.

 

Tạ Kiều nhắn tin kể với bạn, người chưa về, tin đồn đã lan truyền trong phạm vi nhỏ. Dù không có bằng chứng, nhưng tin đồn thì cần gì chứng cứ?

 

Đào Duệ về công ty bàn giao xong liền nghỉ phép. Văn phòng anh vẫn giữ, nhưng một văn phòng khác đón quản lý mới. Mọi người mới biết thời gian qua anh kéo về một tinh anh trong ngành. Mạnh Tuệ hoảng hốt: Sao giống như Đào Duệ có thể sẽ rời đi rất lâu? Chẳng phải anh chỉ đi nghỉ dưỡng sao? Sao còn tìm người thay thế?

 

Cô không nhịn được, lúc Đào Duệ sắp rời đi, hỏi: “Đào tổng, sau này anh không đến công ty nữa sao?”

 

Mọi người, vì tin đồn ngầm, cho nên đều nhìn họ. Đào Duệ vẫy tay với cả nhóm, nói: “Tôi nghỉ phép rồi đi học thêm, chưa biết bao giờ quay lại. Mọi người cố gắng làm việc, đừng lơ là.”

 

Đồng nghiệp phòng ban lưu luyến tiễn anh. Mạnh Tuệ lẫn trong đám đông, không thể nói riêng, vừa lo vừa đau. Một năm qua, họ gần như ngày nào cũng bên nhau, sao đột nhiên thành ra thế này? Sau này muốn gặp một lần cũng khó.

 

Đào Duệ rời đi không chút lưu luyến, chọn một khu nghỉ dưỡng cách thành phố A không xa, lái xe hai tiếng là tới, có núi, có nước, rất hợp để Đỗ Nhã Văn thư giãn. Bác sĩ tâm lý nói, cả gia đình đến nơi xa lạ, thư thái, sẽ giúp ích cho điều trị, nên anh đã thử.

 

Đỗ Nhã Văn cũng xin nghỉ. Cả nhà ba người lái xe đến khu nghỉ dưỡng. Đây là lần đầu tiên gia đình họ đi nghỉ dưỡng, trên đường, Đỗ Nhã Văn đã rất háo hức. Con gái họ tên Hân Hân, lần đầu đi xa, nhìn ra cửa sổ với ánh mắt tò mò, khiến lòng người tan chảy. Đỗ Nhã Văn suốt đường nhẹ nhàng kể cho con về cảnh vật bên ngoài, còn chọc cho Hân Hân cười.

 

Đào Duệ nhìn mẹ con họ qua gương chiếu hậu, tò mò: “Sao em thấy gì cũng có thể kể được một câu chuyện ngắn? Em chuẩn bị trước à?”

 

Đỗ Nhã Văn nói: “Em là giáo viên mầm non, kể chuyện là kỹ năng cơ bản mà? Anh đừng coi thường giáo viên mầm non. Nghe thì không oai như mấy người làm đầu tư, nhưng phải biết rất nhiều thứ. Trường em là trường tốt nhất khu, thi vào làm giáo viên khó lắm.”

 

“Được, được, anh xem nhẹ trình độ chuyên môn của giáo viên mầm non rồi.” Đào Duệ cười đáp, bất chợt lóe ý tưởng, đề xuất: “Em có thể viết gì đó, bài ngắn, truyện ngắn, sách thiếu nhi chẳng hạn. Anh thấy em có năng khiếu này, em nghĩ sao?”

 

“Viết á?” Đỗ Nhã Văn ngẩn ra, rồi cô lắc đầu: “Làm gì dễ viết thế? Đọc thì được, chứ viết, em không làm nổi.”

 

Đào Duệ khuyến khích: “Chưa viết thì sao biết không được? Thử đi, bây giờ chúng ta đang nghỉ, khu nghỉ dưỡng lại yên tĩnh, cứ xem như là viết chơi. Viết xong còn đọc cho Hân Hân nghe.”

 

Đỗ Nhã Văn cúi nhìn Hân Hân, nghĩ ngợi, thấy cũng đáng thử. Hiện cô chẳng có hứng thú gì, nhưng lỡ thử rồi thích thì sao? Bác sĩ bảo cô thử nhiều thứ mới, viết lách phù hợp, không thay đổi lớn, không phải rời vùng an toàn, sẽ không khó chịu.

 

Đào Duệ thấy thế, nói thêm: “Em cũng có thể viết nhật ký, lưu trong email hoặc nền tảng chia sẻ. Không muốn ai thấy thì để chỉ mình xem, ghi lại niềm vui, nỗi buồn hằng ngày, cũng là cách giải tỏa, em thấy sao?”

 

Đỗ Nhã Văn mím môi, gật đầu: “Em sẽ thử.”

 

Cô không muốn chia sẻ tâm tư với người khác, nhưng bác sĩ nói giải tỏa rất quan trọng. Viết nhật ký chỉ mình thấy có thể là cách hay. Cô ngẩng đầu cười với Đào Duệ: “Em hứa sẽ tích cực điều trị, mấy cách anh nghĩ, chúng ta đều sẽ thử.”

 

Đào Duệ cũng đang dò đường, Đỗ Nhã Văn hợp tác khiến mọi thứ dễ hơn. Nhiều người nói người trầm cảm cần một bàn tay kéo họ ra khỏi thế giới u ám. Đào Duệ nghĩ, anh sẽ nắm tay Đỗ Nhã Văn cho đến khi cô bước ra.

 

Đến khu nghỉ dưỡng, Đào Duệ cảm thấy linh khí nơi đây nhiều hơn trong thành phố một chút. Khi chọn chỗ qua ảnh, anh đã thấy cây cối um tùm, chim muông khỏe mạnh, quả nhiên không chọn sai. Dù linh khí chỉ hơn chút, nhưng đủ giúp người ta thư giãn, cảm nhận vẻ đẹp thiên nhiên.

 

Anh xuống xe, ngắm cảnh xung quanh, tựa vào cửa xe hỏi Đỗ Nhã Văn: “Thế nào? Thích chỗ này không?”

 

“Thích.” Đỗ Nhã Văn khẽ đáp, ôm Hân Hân đứng cạnh anh.

 

Xa xa, trong sương mù, dãy núi ẩn hiện, dưới chân là hồ nước yên bình, trên hồ có lá sen, hoa sen, và thuyền nhỏ, đẹp như tranh. Nhà nghỉ cách hồ không xa, là tòa nhà hai tầng rộng rãi, phong cách trang trí gần gũi như nhà cây trong rừng, sân có giàn nho và ghế bành.

 

Đào Duệ bế Hân Hân, nắm tay Đỗ Nhã Văn đi làm thủ tục. Hỏi mới biết, ngoài phòng của chủ, nơi đây có mười phòng khách lớn nhỏ, đều nhìn được núi nước.

 

Họ đặt phòng đẹp nhất, rộng nhất, có cửa sổ lớn và ban công, ngắm cảnh lý tưởng. Dĩ nhiên, phòng vẫn hiện đại, đầy đủ máy tính, tivi, tiện nghi giải trí.

 

Đào Duệ vươn vai trên ban công, nói với Đỗ Nhã Văn: “Ở đây có thể tự nấu ăn. Tối nay anh trổ tài, cho em nếm tay nghề của anh.”

 

Đỗ Nhã Văn đang trải ga giường mang theo, ngạc nhiên ngẩng đầu: “Anh biết nấu ăn? Không phải anh chỉ biết nấu mì gói thôi sao? Khai mau, anh học nấu ở đâu, với ai?”

 

Đào Duệ đến giúp cô trải ga, cười: “Anh đúng là không biết nấu món nhà, nhưng khách hàng của anh làm đủ ngành. Anh học họ mấy món như đùi cừu nướng, gà hoa, thịt nướng ngoài trời. Ở nhà không làm được, trước đây cũng chẳng có thời gian. Lần này thử xem.”

 

“Ở đây có nguyên liệu không? Thấy vắng hoe, chắc buôn bán không tốt.” Đỗ Nhã Văn lo lắng. Lúc nói chuyện với chủ, cô biết ngoài họ chỉ có một sinh viên đến vẽ tranh. Thực đơn thiếu nửa món, vì vận chuyển nguyên liệu tốn kém, khách ít, chủ phải tiết kiệm.

 

Đào Duệ nhìn cô trấn an: “Anh đi vòng ra sân sau, thấy nuôi gà vịt cừu, đều để làm thịt. Tối nay ăn gà hoa.”

 

“Là loại gói lá sen, bọc bùn chôn trong lửa như trên tivi đúng không?”

 

“Đúng.”

 

“Hay quá, tối nay xem anh thể hiện!” Đỗ Nhã Văn cười, đầy mong đợi. Cô chưa ăn cơm chồng nấu, gói bùn chôn lửa nghe đã thấy thú vị.

 

Khi Đào Duệ tìm chủ để giết gà, chuẩn bị nguyên liệu, Đỗ Nhã Văn mở máy tính, bắt đầu viết truyện ngắn có ý nghĩa khai sáng, định viết nhiều, in thành sách nhỏ đọc cùng Hân Hân. Có lẽ vì mục đích viết đơn thuần, hoặc do tích lũy thường ngày đủ nhiều, đến chiều, truyện ngắn đầu tiên đã xong.

 

Đào Duệ gọi mẹ con họ chèo thuyền hái lá sen. Mỗi người hái một lá sen đựng nước chơi, Hân Hân chưa từng chơi như thế, vui đến vỗ tay. Đào Duệ hái thêm lá sen lớn, làm thành hình nón đội lên đầu Hân Hân. Cô bé lắc lư thích thú, Đỗ Nhã Văn vội ôm chặt con.

 

Đào Duệ lấy điện thoại và gậy tự sướng từ túi, chụp cho mẹ con họ nhiều ảnh, rồi chụp vài ảnh cả nhà. Anh tự thấy mình chụp khá, nhưng Đỗ Nhã Văn xem xong lại chê bai, vừa chỉ anh cách tự sướng, vừa chụp lại nhiều ảnh gia đình, còn chụp riêng cho anh vài tấm.

 

Chơi đủ, cả ba lên bờ, thấy sinh viên vẽ tranh vẫy tay cười, đưa họ một cuộn tranh buộc ruy băng, nói: “Tặng các anh chị, vừa thấy gia đình mình hạnh phúc nên vẽ lại, mong các anh chị không phiền.”

 

Đỗ Nhã Văn mở tranh, là cảnh cả nhà họ cười vui trên thuyền, xung quanh là hoa sen lá sen đan xen, phía sau là núi xa, đẹp tuyệt vời.

 

Đào Duệ cười: “Không phiền, còn phải cảm ơn em. Bức tranh này rất quý giá, đẹp hơn tất cả những tấm ảnh mà bọn anh đã chụp.”

 

Đỗ Nhã Văn cũng nói: “Em vẽ đẹp lắm, về chị sẽ đóng khung treo lên.”

 

“Cảm ơn.” Cô gái cười rạng rỡ, chẳng gì khiến cô vui hơn việc tranh được công nhận.

 

Đào Duệ xách xô bùn, giơ lá sen, nói: “Tối nay bọn anh đốt lửa trại làm gà hoa, em có muốn tham gia không? Cùng ăn nhé.”

 

Cô gái hơi động lòng, nhưng do dự: “Ừm… có làm phiền mọi người không?”

 

Đỗ Nhã Văn vẫy tay cười: “Không đâu, nhưng em chuẩn bị tâm lý, đồ chồng chị nấu chưa chắc ngon. Chị làm thêm ít món con gái thích nhé.”

 

“Được, em giúp chị. Em làm salad rau ngon lắm.”

 

Mấy người cùng đi về, Đào Duệ thấy Đỗ Nhã Văn trò chuyện rôm rả với cô gái, nghĩ chuyến đi này quả nhiên đúng đắn. Hy vọng khi rời khỏi đây, mọi u ám trong quá khứ tan biến, chỉ còn lại những điều tốt đẹp.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc