Những lời bàn tán ở công ty và trường học cuối cùng cũng khiến Mạnh Tuệ tỉnh táo đôi chút. Cô ta biết cứ tiếp tục thế này không được. Là người làm đầu tư mạo hiểm, cô ta giỏi phân tích rủi ro. Dù có đánh giá cao một dự án đến đâu, cũng không thể để mình trắng tay khi chưa thu được gì. Muốn đạt được mục tiêu, phải tìm cách phù hợp nhất để đạt hiệu quả tối đa.
Mạnh Tuệ liên lạc với một người bạn thân, nhờ anh ta giả làm bạn trai. Tính cách của cô có ưu điểm là dễ kết bạn. Con gái hầu như không ghét cô, con trai xem cô như anh em, rất nghĩa khí.
Đào Duệ là người đầu tiên cô ta thích, và lùm xùm tình cảm này cũng là lần đầu cô ta vướng vào. Nên khi cô nói với bạn rằng đó là hiểu lầm, anh ta lập tức tin. Vì liên quan đến tiền đồ của Mạnh Tuệ, anh ta chẳng nói hai lời, sắp xếp thời gian rảnh để phối hợp.
Người bạn tên Ngụy Thành, là thiếu gia nhà giàu, học trên Mạnh Tuệ hai khóa, quen nhau qua hội sinh viên. Ngụy Thành giờ tự khởi nghiệp, mọi mặt đều xuất sắc. Mạnh Tuệ chọn người rất khéo, chẳng ai ngờ một người như vậy lại làm bạn trai giả cho cô ta.
Vậy nên, hôm tan làm, khi Mạnh Tuệ ra vẻ vui vẻ gặp Ngụy Thành ở cổng, đồng nghiệp chứng kiến bắt đầu nghi ngờ tin đồn. Mạnh Tuệ có bạn trai tốt thế, sao phải bám đuôi người đã có vợ? Tạ Kiều vốn không ưa Mạnh Tuệ, có khi phóng đại chuyện trùng hợp.
Đào Duệ trước đây nghĩ xuyên vào thế giới tra nam làm nhiệm vụ chắc sẽ dễ, so với kiểu leo lên đỉnh cao một cách hoành tráng, cuộc sống người thường giống như chế độ dễ. Nhưng qua trải nghiệm thời gian này, anh thấy chuyện thường nhật như cơm áo gạo tiền, nhân tình thế thái cũng chẳng đơn giản.
Thủ đoạn tàn nhẫn không dùng được trong xã hội pháp trị, đột nhiên lạnh lùng tuyệt tình lại giống bệnh tâm thần. Mọi người đều phải giải quyết mọi chuyện một cách đàng hoàng, điều này đã tạo kẽ hở cho người khác lợi dụng.
Chỉ một bạn trai giả, Mạnh Tuệ lập tức giảm áp lực anh gây ra cho cô ta. Phải công nhận, rất thông minh. Dù không xóa sạch nghi ngờ về chuyện đeo bám, ít nhất cũng giảm đáng kể cáo buộc chen chân phá hoại.
Mạnh Tuệ diễn trọn vai, ngày nào cũng dẫn Ngụy Thành về nhà ăn cơm. Gặp Đỗ Nhã Văn, cô ta tỏ ra ngại ngùng giới thiệu. Ngụy Thành ôm vai cô ta, nói: “Tôi theo đuổi cô ấy lâu lắm, bị từ chối hoài, mãi mới thành công được.”
Đỗ Nhã Văn nghĩ Mạnh Tuệ liên tục bị Đào Duệ từ chối, cuối cùng buông tay, chấp nhận người theo đuổi xuất sắc, chẳng nghĩ bạn trai cũng có thể là giả – đây đâu phải là quay phim.
Đào Duệ thấy Đỗ Nhã Văn bớt căng thẳng phòng bị, nghĩ vậy cũng tốt. Dù thật hay giả, nếu Mạnh Tuệ rút lui, đó là kết cục đàng hoàng, sau này không qua lại nữa là được.
Mấy ngày sau, Mạnh Tuệ cư xử như đồng nghiệp bình thường, không cố ý gần gũi Đào Duệ, không lén nhìn anh, thường đăng ảnh chụp chung với Ngụy Thành lên mạng, thỉnh thoảng nhìn điện thoại cười vô thức, hoàn toàn như người đang yêu.
Trong tình huống này, dự án cuối của Đào Duệ cần đi công tác với Mạnh Tuệ. Nếu không đưa cô ta đi, sẽ làm anh trở nên kỳ lạ. Đào Duệ thực sự nghĩ nếu Mạnh Tuệ dùng sự thông minh này vào sự nghiệp, chắc chắn sẽ thành công lớn. Nhưng có người, từ nhỏ đã xuất sắc, một khi muốn mà không được, dễ sa vào ngõ cụt, bằng mọi giá phải đạt được.
Đào Duệ không chắc Mạnh Tuệ đã từ bỏ. Anh nghĩ một lúc, thêm hai người vào danh sách công tác: Tạ Kiều và Tiểu Bằng, một thực tập sinh nam cũng rất xuất sắc.
Mạnh Tuệ nhận thông báo, tìm anh hỏi: “Sao đột lại nhiên thêm người? Hai người họ chẳng biết gì về dự án này cả.”
Đào Duệ đáp: “Cả hai đều là người của anh Tiêu. Có cơ hội tốt thế này, đưa họ đi mở mang, rèn luyện. À, cô đổi phòng đã đặt đi, lấy phòng suite, tôi với Tiểu Bằng một phòng, cô với Tạ Kiều một phòng.”
Mạnh Tuệ cứng người: “Có cần ở chung không? Đào tổng, anh biết tôi với Tạ Kiều không hợp, ở chung rất ngại.”
Đào Duệ lật tài liệu dự án, nói: “Lần trước cô say, Tạ Kiều đã giúp cô. Tôi thấy không có vấn đề gì. Đi công tác, con gái có bạn đồng hành thì an toàn hơn. Tôi với Tiểu Bằng cũng tiện trò chuyện. Cứ sắp xếp thế đi.”
Mạnh Tuệ không phản đối được, khó chịu đi đổi phòng. Cô ta biết Đào Duệ cố ý, để tránh né, để không có bất kỳ khả năng nào với cô ta, có lẽ cũng để… không tự phạm sai lầm. Cô ta vốn có kế hoạch hoàn hảo, định nhân chuyến công tác này thật sự ở bên Đào Duệ. Giờ thêm hai người cản trở, cô ta phải điều chỉnh kế hoạch.
Dù không biết Mạnh Tuệ có từ bỏ hay không, Đào Duệ ở thế giới trước đầy rẫy nguy cơ, đã quen chuẩn bị kỹ lưỡng. Trước khi đi, anh nói với Đỗ Nhã Văn rằng anh không tắt vòng tay, cô muốn xem anh làm gì thì mở giám sát bất cứ lúc nào.
Đỗ Nhã Văn hiểu anh sợ cô nghĩ nhiều, cười: “Em đâu đa nghi thế. Anh cố ý đưa Tiểu Bằng và Tạ Kiều đi, em đã cảm động lắm rồi. Em tin anh. Làm việc thật tốt, xong chuyến này là đi nghỉ dưỡng được rồi.”
Đào Duệ không yên tâm để cô và con ở nhà, kết nối tất cả thiết bị điện tử trong nhà và của người thân vào hệ thống, để hệ thống thay anh giám sát mọi lúc. Nếu có nguy hiểm hay chuyện không hay, anh sẽ biết ngay, thông báo người khác đến giúp. Lên máy bay, anh còn gọi cho nhà bố mẹ vợ, nhờ họ mời Đỗ Nhã Văn ăn tối, chăm sóc cô nhiều hơn.
Tạ Kiều trêu: “Đào tổng với chị dâu ân ái quá, mới đi công tác ba ngày đã lo thế. Tiểu Bằng, học Đào tổng đi, sau này phải làm một người chồng tốt.”
Đào Duệ cười: “Chuyện này chẳng cần học. Đến tuổi, có vợ con, tự khắc biết lo cho gia đình.”
Mạnh Tuệ chua xót, đùa: “Đào tổng đúng là ba mươi thành công lập nghiệp? Trước đây đâu thấy anh yêu gia đình thế, có phải vì có con nên khác đi không?”
Chắc chắn là vậy. Đào Duệ không thích Đỗ Nhã Văn, người anh thích chỉ có thể là đứa con.
Đào Duệ lắc đầu: “Chẳng liên quan đến con. Một hôm về nhà, thấy vợ đợi tôi, tôi nhận ra mình bận việc quá, chẳng có thời gian quan tâm cô ấy. Cô ấy ban ngày đi làm, tối chăm con, tôi nhìn mà xót. Thế là quyết định điều chỉnh công việc, dành nhiều thời gian cho gia đình.”
Tiểu Bằng giả bộ chịu không nổi, cười: “Ai mang tôi đi khỏi đây đi? Tôi không muốn ăn cẩu lương đâu. Sao đi công tác mà vẫn bị ngược cẩu độc thân vậy?”
Tạ Kiều liếc Mạnh Tuệ, cố ý: “Không sao, chúng ta ngược lại. Mạnh Tuệ, kể đi, cô với bạn trai yêu nhau thế nào? Đang yêu chắc ngọt ngào lắm nhỉ?”
Mạnh Tuệ bị đặt vào thế khó, đành bịa vài câu chuyện để tỏ ra hạnh phúc. Cô ta biết Tạ Kiều luôn nghi ngờ, nên cố chứng minh tình yêu với Ngụy Thành là thật. Tạ Kiều và Tiểu Bằng chúc phúc, nhưng cô ta càng nói càng khó chịu, vì Đào Duệ chẳng ghen chút nào, như thật sự không quan tâm đến cô ta.
Cô ta tìm bạn trai giả không chỉ để tẩy trắng, mà còn muốn kích thích Đào Duệ, khiến anh căng thẳng. Đáng tiếc, anh chẳng phản ứng gì. Thậm chí việc thêm lại WeChat cũng là trước chuyến công tác, chỉ vì công việc.
Chuyến công tác Mạnh Tuệ kỳ vọng mở đầu đã khiến tâm trạng cô ta tệ hại. Ở khách sạn, cô ta đề xuất đi ăn ngoài thư giãn, cũng bị Đào Duệ từ chối. Bốn người ăn bữa cơm khách sạn trong phòng khách suite, vừa ăn vừa bàn dự án.
Mạnh Tuệ nhân lúc ba người không để ý, lén nhét một chiếc khuyên tai vào khe sofa, dùng tóc che tai.
Hệ thống của Đào Duệ giám sát được trong phạm vi mười mét và có kết nối camera điện tử ở bất kỳ đâu, nên ngay khi Mạnh Tuệ hành động, hệ thống lập tức báo cho anh.
Đào Duệ liếc Mạnh Tuệ ra vẻ vô tư, đoán cô ta định dùng cớ tìm khuyên tai để vào phòng anh. Sau khi Mạnh Tuệ và Tạ Kiều rời đi, anh gọi nhân viên dọn phòng, rồi đưa Tiểu Bằng ra quầy bar uống rượu.
Mạnh Tuệ khó khăn đánh lạc hướng Tạ Kiều, quay lại tìm Đào Duệ, nhưng anh không có ở đó, chỉ có nhân viên khách sạn dọn dẹp, trên bàn trà là chiếc khuyên tai cô ta nhét vào sofa. Cô ta giật mình, cảm giác khẩn trương mãnh liệt. Hết chuyến đi này, cô ta sẽ chuyển sang chỗ anh Tiêu, còn Đào Duệ sẽ đưa Đỗ Nhã Văn đi nghỉ dưỡng. Nếu cô ta và anh vẫn chưa có tiến triển, hy vọng sẽ rất mong manh.
Không cam lòng nhìn nhân viên, cô ta không hiểu sao ai cũng chống đối mình, đến nhân viên khách sạn cũng phá kế hoạch của cô ta. Sau khi đứng ở cửa nghĩ mãi, cô ta lén ném chiếc khuyên tai còn lại xuống sàn, đá vào dưới tủ giày.
Tối Đào Duệ về, Tiểu Bằng đã say bí tỉ. Anh không ngờ tửu lượng cậu ta kém thế, vất vả dìu vào phòng ngủ, mệt đến thở hổn hển. Anh lấy chai nước uống vài ngụm, nghĩ phải tìm thời gian rèn luyện. Dù thế giới này không có linh khí, nhưng tập thể hình, một chọi mười vẫn luyện được, còn giữ dáng nữa.
Anh đang suy nghĩ, chuông cửa bỗng vang lên. Mạnh Tuệ đến, nói: “Đào tổng, anh có thấy khuyên tai của tôi ở đâu không? Nó hơi lỏng, chắc hồi chiều họp nó bị rơi ở đây rồi.”
Đào Duệ nhìn lại, lấy khuyên tai trên bàn trà đưa cho cô ta: “Cái này đúng không? Nhân viên dọn phòng tìm được đấy.”
Mạnh Tuệ nhìn quanh: “Chỉ có một cái sao? Tôi bị mất cả đôi.” Cô ta lo lắng: “Đây là món quà đầu tiên Ngụy Thành tặng, tôi rất thích. Làm sao đây? Để tôi tìm tiếp nhé.”
Đào Duệ không ngờ cô ta còn chiêu này, nhìn chiếc khuyên. Rõ ràng Mạnh Tuệ đeo khuyên đinh, lại cố ý dùng khuyên kẹp, chuẩn bị kỹ thật. Anh để hệ thống quét, biết chiếc còn lại dưới tủ giày, nhưng không thể tự nhiên lấy ra, anh cạn lời: “Muộn rồi, cô đi nghỉ đi. Mai gặp khách hàng, để nhân viên khách sạn tìm cho.”
“Đào tổng, anh nghỉ đi, đừng lo. Tôi tìm thêm chút nữa, không thì không ngủ được.” Mạnh Tuệ cởi áo khoác, cúi xuống nhìn dưới sofa.
Hành động này đã hơi mang tính gợi ý và khiêu khích. Nhưng Đào Duệ chẳng động lòng, đặt chai nước uống dở lên bàn trà, định về phòng.
Mạnh Tuệ gấp gáp, cô ta đứng dậy, giả vờ vô tình va vào bàn trà, rồi kêu đau. Cùng lúc đó, chai nước đổ hết lên người Đào Duệ. Mạnh Tuệ vội lấy giấy định lau cho anh: “Xin lỗi Đào tổng…”
Đào Duệ lùi hai bước, nhíu mày: “Không cần, tôi đi thay đồ.” Anh vào phòng, còn khóa cửa. Mạnh Tuệ đúng là dùng mọi cách.
Khi thay quần, anh nghe hệ thống báo: 【Anh Duệ, Mạnh Tuệ dùng điện thoại của anh gọi cho Đỗ Nhã Văn.】
【Hử? Quên đổi mật khẩu điện thoại.】 Đào Duệ không ra ngoài, muốn xem Mạnh Tuệ định làm gì.
Mạnh Tuệ vừa canh cửa phòng ngủ, vừa đợi điện thoại kết nối, giả vờ như vô tình gọi nhầm, nhỏ giọng: “Anh Duệ, bao giờ anh mới nói rõ với vợ? Chẳng phải anh hứa sẽ ly hôn sao?”
“Anh Duệ không nói gì là sao? Anh bảo hai người không có tình cảm, đang lên kế hoạch ly hôn, em mới đồng ý ở bên anh. Rốt cuộc anh còn muốn em chịu đựng bao lâu nữa? Em không muốn lén lút thế này.”
Bên kia, Đỗ Nhã Văn nghe những lời này, thoáng sững sờ. Cô mở giám sát vòng tay của Đào Duệ, thấy anh đang thay đồ trong phòng ngủ, xung quanh chẳng có Mạnh Tuệ. Rồi cô nghe Mạnh Tuệ phát ra vài âm thanh mờ ám, như hai người đang thân mật. Mạnh Tuệ thở hổn hển: “Anh lúc nào cũng dùng chiêu này với em…”
Cô nhìn giám sát thấy Đào Duệ thay đồ xong đi ra cửa, nghe trong điện thoại tiếng Mạnh Tuệ như đang thân mật với anh, càng ngớ ra. Sau đó điện thoại ngắt. Cô nghĩ một lúc, rồi đoán ra được mọi chuyện, cô bất giác bật cười.
Mạnh Tuệ nghe tiếng bước chân, vội cúp máy, xóa lịch sử cuộc gọi, lật đệm sofa giả vờ tìm khuyên tai.
Đào Duệ đi tới lấy điện thoại và tài liệu, cố ý: “Tôi phải gọi video cho Nhã Văn, không giúp cô tìm nữa. Gọi nhân viên khách sạn giúp đi.”
Nói xong, anh đi vào phòng. Mạnh Tuệ không có lý do ngăn cản, đành ngồi trên sofa đợi, đợi Đỗ Nhã Văn chất vấn Đào Duệ, rồi họ sẽ cãi nhau, đợi anh hoang mang nghĩ vợ vô lý, đợi anh ra hỏi cô ta. Khi đó, cô ta sẽ vô tội nói Đỗ Nhã Văn ghen tuông, bịa chuyện.
Cô ta ngồi một hồi lâu, đợi mãi, chỉ nghe tiếng cười của Đào Duệ.
Đỗ Nhã Văn lần đầu cảm thấy Mạnh Tuệ không phải mối đe dọa, cười nói với anh: “Anh không đoán được vừa nãy Mạnh Tuệ gọi em nói gì đâu. Nếu không có vòng tay giám sát, em thật sự sẽ rất khó chịu. Trời ơi, phụ nữ nào cũng bị cô ta lừa đúng không? Chiêu này hiểm quá.”
Đào Duệ cười: “Vậy em nhớ sau này chỉ tin anh, đừng để chiêu trò của người khác lừa.”
Đỗ Nhã Văn yên tâm: “Ừ, em tin anh, chỉ tin anh.”