Xuyên Nhanh: Trai Tốt Đạp Gió Rẽ Sóng Trong Kịch Bản Tra Nam

Chương 2

Trước Sau

break

 

Mạnh Tuệ tự nhiên khoác tay Đỗ Nhã Văn xem trang sức. Chỉ vài câu đơn giản cùng với giọng điệu và biểu cảm, cô ta đã lập tức bộc lộ sự thân thiết bất thường với Đào Duệ, tuyệt đối không chỉ là đồng nghiệp bình thường. Nhưng phong cách trung tính và thái độ thoải mái của cô ta khiến người khác nghĩ cô ta thẳng thắn, tính cách vốn là như vậy, ngay cả Đỗ Nhã Văn cũng không chắc cô ta có cố ý hay không.

 

Khi Đỗ Nhã Văn còn đang khó chịu vì cảm giác xa lạ, Đào Duệ đột nhiên kéo cô vào lòng, tùy ý nói: “Đừng quấn lấy vợ tôi. Nói về gu thẩm mỹ, nhân viên quầy mới là chuyên gia. Để cô ấy giúp cô chọn, vợ tôi còn phải chọn đồ cho mình.” Anh cũng chào hỏi bạn của Đỗ Nhã Văn: “Cô thấy tôi chọn có ổn không, lại đây chỉ tôi xem? Lần sau mua quà tôi sẽ không chọn sai nữa.”

 

Người bạn từ nãy đã thấy cảnh này hơi kỳ, liền bước tới, cùng Đỗ Nhã Văn chọn dây chuyền, thỉnh thoảng giải thích cho Đào Duệ vì sao chọn cái này mà không chọn cái kia.

 

Đỗ Nhã Văn đứng giữa chồng và bạn, cảm giác an toàn ngập tràn, lại được thoải mái chọn trang sức yêu thích. Cô dần quên đi sự khó chịu do Mạnh Tuệ mang lại, bắt đầu kể cho Đào Duệ về sở thích trang sức của mình. Đào Duệ lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu, không hề liếc mắt sang Mạnh Tuệ.

 

Mạnh Tuệ muốn châm chích Đỗ Nhã Văn nhưng không thành, ngược lại bị thái độ của Đào Duệ làm tổn thương. Cô ta bắt đầu nghi ngờ, liệu trước đây Đào Duệ tốt với mình chỉ là do cô ta tự đa tình? Trong mắt Đào Duệ, cô ta chỉ là một đồng nghiệp bình thường?

 

Cô ta vừa thử khuyên tai do nhân viên gợi ý, vừa nhìn qua gương về phía Đào Duệ. Đào Duệ đứng cạnh Đỗ Nhã Văn, cười rất thoải mái. Đỗ Nhã Văn thử món nào, anh cũng khen đẹp, mà chẳng hề nhìn sang cô ta.

 

Cô ta không muốn tin Đào Duệ hoàn toàn không có ý với mình. Chắc chắn vì có Đỗ Nhã Văn ở đây, Đào Duệ sợ vợ nổi giận nên mới giữ khoảng cách. Cảm giác giữa họ không thể là giả được.

 

Mua xong trang sức, Mạnh Tuệ đeo đôi khuyên tai do Đào Duệ thanh toán, nhưng chẳng còn chút vui vẻ nào. Cô ta vốn định ngày ngày đeo món quà nhỏ của người trong lòng, nhưng giờ món quà này như bị lẫn tạp chất đáng ghét, nhìn thôi cũng khó chịu.

 

Trong kịch bản gốc, sau khi mua trang sức trong không khí mờ ám, họ còn cùng nhau ăn cơm. Mạnh Tuệ lại dùng vài lời thẳng thắn đâm vào tim Đỗ Nhã Văn, khiến cô càng nghi ngờ chồng ngoại tình.

 

Nhưng giờ Đào Duệ vừa xuyên đến đã trấn an vợ, giữ khoảng cách rõ ràng với Mạnh Tuệ, đương nhiên không đề nghị ăn cơm cùng. Anh lấy cớ ăn mừng, hẹn cả gia đình đi ăn tối.

 

Đây là bữa tiệc gia đình, Mạnh Tuệ dù mặt dày đến đâu cũng không thể xin đi cùng. Cô ta chỉ đành giả vờ như không có chuyện gì, cười nhìn họ rời đi.

 

Tối đó Mạnh Tuệ có khó chịu hay không, Đào Duệ không biết. Anh thì rất hài lòng với cuộc sống mới. Bố mẹ và bố mẹ vợ đều dễ gần, lại có một cô con gái mềm mại, vừa tròn một tuổi, giọng non nớt gọi “baba”, làm trái tim anh tan chảy.

 

Tối đó, Đào Duệ dỗ con gái ngủ, thích thú hôn lên trán bé hai cái. Đỗ Nhã Văn ngạc nhiên: “Hôm nay vui thế à? Bình thường có thấy anh quấn con thế đâu.”

 

Đào Duệ sợ đánh thức con, khẽ nói: “Trước giờ bận quá mà. Cả tháng nay anh toàn đi sớm về khuya, giờ mới có thời gian ôm con. Sao anh thấy con giờ khác trước rồi nhỉ?”

 

“Trẻ con ngày nào cũng thay đổi, khác nhiều lắm.” Nói về con, Đỗ Nhã Văn bất giác mỉm cười, nhẹ nhàng kể cho Đào Duệ nghe những chuyện thú vị của con mà anh đã bỏ lỡ.

 

Lúc này, cô đã mắc chứng trầm cảm sau sinh. Đào Duệ quan sát kỹ, thấy cô vẫn tràn đầy tình yêu với con, biết rằng bệnh trầm cảm của cô chưa quá nghiêm trọng, vẫn có thể chữa được.

 

Anh kiên nhẫn lắng nghe rất lâu, đợi cô kể xong mới khẽ nói: “Sau này anh sẽ bớt việc, dành thời gian ở bên hai mẹ con nhiều hơn.”

 

Đỗ Nhã Văn sững sờ, nhìn anh, gần như nghi ngờ mình nghe nhầm. Đào Duệ cười nhẹ, đứng dậy: “Dạo này anh bận vì muốn hoàn thành dự án lớn, để có thời gian nghỉ ngơi. Sau này anh sẽ cùng em chăm con, em cũng đỡ vất vả hơn.”

 

Đào Duệ nói xong đi tắm. Đỗ Nhã Văn nhìn cửa phòng tắm, vẫn chưa phản ứng lại. Người chồng ngày ngày đi sớm về khuya, chẳng có thời gian ở bên nhau, giờ nói muốn nghỉ ngơi, dành thời gian cho mẹ con cô? Có thật không?

 

Trong đầu cô lại hiện lên cảnh ở trung tâm thương mại: cô gái trẻ trung, tràn đầy sức sống ngẩng đầu cười nhìn Đào Duệ, như đang làm nũng. Chính là “học trò” đó, trong một năm qua đã mạnh mẽ chen vào hôn nhân của họ. Những lúc hiếm hoi cô được ở bên Đào Duệ, toàn nghe anh khen ngợi cô gái ấy. Có khi cô vừa dọn cơm lên bàn, chỉ một cuộc gọi từ cô ta, Đào Duệ đã vội đi ngay.

 

Khi vừa thấy họ ở trung tâm thương mại, cô đột nhiên có cảm giác như điều lo lắng đã thành sự thật, rằng Đào Duệ và cô học trò ấy đã ngoại tình. Nhưng sau đó, thái độ của Đào Duệ lại khiến cô hoang mang. Lẽ nào trước giờ anh bận bịu thật sự chỉ để sau này rảnh rỗi, chăm lo gia đình?

 

Cô đứng dậy dọn giường, thấy điện thoại nhận được tin nhắn WeChat từ bạn. Bạn bảo cô yên tâm, rằng qua tình hình hôm nay, rõ ràng là Mạnh Tuệ thích và ngưỡng mộ Đào Duệ, còn Đào Duệ, gã đàn ông thẳng đuột này, chẳng hề nhận ra. Bạn dặn cô đừng nghĩ linh tinh.

 

Đỗ Nhã Văn không biết có phải do trầm cảm hay không, lòng cô chẳng chút dao động, chỉ thấy trầm xuống, không vui nổi. Cô nghĩ con còn nhỏ, Đào Duệ lại có ý muốn chăm lo gia đình, có lẽ cô cũng nên bày tỏ thái độ rõ ràng?

 

Thế là khi Đào Duệ tắm xong bước ra, thấy Đỗ Nhã Văn ngồi tựa đầu giường, ngẩn ngơ nhìn điện thoại. Anh liếc qua đã thấy nội dung tin nhắn, liền thẳng thắn hỏi: “Bạn em nói gì thế? Thích với chả thích là sao?”

 

Đỗ Nhã Văn cất điện thoại, đáp: “Chắc thấy anh thân thiết với người phụ nữ khác, cảm thấy kỳ lạ thôi.”

 

“Em không nghĩ lung tung chứ? Chỉ là thực tập sinh anh dẫn dắt thôi.” Đào Duệ kéo cô nằm xuống, nói rất thoải mái, nét mặt cũng chẳng để tâm.

 

Đỗ Nhã Văn im lặng một lúc, rồi nói: “Em biết cô ấy là học trò của anh, nhưng chẳng có người phụ nữ nào muốn chồng mình có một cô gái như thế bên cạnh. Anh thử đặt mình vào vị trí của em xem, nếu em có một người thầy là nam, ngày ngày ở bên anh ta, mở miệng ngậm miệng đều là anh ta, anh thấy thoải mái không?”

 

Đào Duệ nhíu mày, ra vẻ suy nghĩ, hồi lâu mới lên tiếng: “Cũng đúng, hơi không ổn. Thôi được, dự án cuối cùng trên tay anh cũng sắp xong, Mạnh Tuệ cũng sắp tốt nghiệp và được giữ lại chính thức. Để cô ấy theo anh Tiêu là được.”

 

Đỗ Nhã Văn ngẩn ra. Cô đã chuẩn bị tinh thần để tranh cãi với Đào Duệ, vậy mà anh lại đồng ý giữ khoảng cách với Mạnh Tuệ dễ dàng thế sao? Cô bật đèn bàn, nhìn Đào Duệ khó tin: “Thật sự điều Mạnh Tuệ đi? Cô ấy không phải học trò của anh à? Mấy hôm trước anh còn nói muốn bồi dưỡng cô ấy thật tốt.”

 

“Đây chính là bồi dưỡng. Anh sau này muốn chăm lo gia đình, cô ấy đi theo anh thì có tiền đồ gì? Điều sang chỗ anh Tiêu là hợp lý, cô ấy có thể làm ra thành tích, tốt cho cô ấy. Hơn nữa,” Đào Duệ nắm tay cô, thở dài, “Nhã Văn, lần trước em nhắc đến trầm cảm sau sinh, anh đã hỏi người quen. Lúc này em cần người thân quan tâm nhiều hơn mới mau khỏe. Sau này có gì không vui, em cứ nói ra, đã có anh đây.”

 

Đỗ Nhã Văn chợt thấy lòng xót xa: “Nhưng sự nghiệp của anh…”

 

“Đừng lo, ngày tháng còn dài, bỏ lỡ một hai cơ hội chẳng sao. Nhưng giờ gia đình mình đang trong giai đoạn đặc biệt, anh không thể vắng mặt. Chúng ta cùng vượt qua giai đoạn này.”

 

Đỗ Nhã Văn vừa nãy không khóc, nhưng lúc này lại lặng lẽ rơi nước mắt. Cô biết con cần chăm sóc, cô làm mẹ phải khỏe mạnh, nhưng cô không làm được, ngày nào tâm trạng cũng uể oải. Cô không muốn cha mẹ thấy mình buồn, không muốn họ lo, cũng chẳng muốn kể với bạn bè đồng nghiệp. Đào Duệ lại chẳng ở nhà, cô như bị mắc kẹt trong ngõ cụt, đi mãi không thoát ra được.

 

Cô không ngờ Đào Duệ lại nhìn thấu tất cả, còn sắp xếp chu toàn, sẵn sàng hy sinh sự nghiệp để cùng cô chữa trị. Đột nhiên, cô tìm được cảm giác an toàn mãnh liệt từ người đàn ông này.

 

Đào Duệ ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi. Nguyên chủ chỉ màng sự nghiệp và những hào nhoáng bên ngoài, không thích về nhà thấy vợ mặt ủ mày chau hay nghe tiếng con khóc. Nhưng suy nghĩ của nguyên chủ chẳng ai biết. Giờ anh ở đây, anh nói gì thì là thế, mọi thứ sẽ khác hoàn toàn so với diễn biến ban đầu.

 

Những lời Đào Duệ nói với Đỗ Nhã Văn không phải để dỗ dành, cũng không phải ngẫu hứng, mà là anh đã cân nhắc kỹ. Nguyên chủ tuy hành vi tệ hại, nhưng năng lực chuyên môn thì không chê vào đâu được. Thành phố A là nơi phồn hoa nhất Hoa Quốc, nguyên chủ có thể làm quản lý cấp cao ở công ty đầu tư mạo hiểm hàng đầu tại đây, đủ thấy thực lực mạnh mẽ.

 

Tuy anh có ký ức của nguyên chủ, nhưng để nắm vững và phát huy xuất sắc kiến thức chuyên môn, anh cần thời gian. Vậy nên tạm gác công việc, vừa cải thiện tình hình gia đình, vừa học hỏi kiến thức trong ký ức, là lựa chọn hợp lý.

 

Hơn nữa, anh không muốn bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con gái. Trước khi trở thành nhiệm vụ viên, anh chưa từng kết hôn. Sau khi thành nhiệm vụ viên, vì xuyên vào một “Long Ngạo Thiên” ở giới tu chân, cả đời chẳng có lúc rảnh, dồn hết tâm sức để mạnh lên, quan hệ với người thân cũng không thân thiết.

 

Lần này, nhìn thấy cô con gái nhỏ mềm mại đáng yêu, anh quyết định sẽ tự tay nuôi lớn con, không bỏ lỡ bất kỳ giai đoạn trưởng thành nào của bé.

 

Sau khi suy nghĩ thông suốt mọi thứ, Đào Duệ thấy tạm gác công việc là một mũi tên trúng nhiều đích, nên sáng hôm sau vừa đến công ty, anh đã nói chuyện này với tổng giám đốc Ngụy và một quản lý cấp cao khác là anh Tiêu. Sự ngạc nhiên của hai người là điều không cần nói cũng biết, ai cũng thấy quyết định này quá đột ngột.

 

Ba người họ là bạn thân, cũng là đồng nghiệp ăn ý trong công việc. Đào Duệ không giấu giếm, thẳng thắn nói gần đây trạng thái không tốt, dù thế nào thì gia đình vẫn là quan trọng nhất. Anh cần thời gian để xử lý chuyện nhà, coi như nghỉ phép một thời gian.

 

Tổng giám đốc Ngụy và anh Tiêu nhìn rõ cách anh làm việc hàng ngày, nghe vậy cũng không khuyên nữa, chỉ cảm thấy tiếc cho anh. Dù sao, ba mươi tuổi là thời điểm phấn đấu sự nghiệp, không tiến ắt lùi, trì hoãn thế này, sau này chưa chắc đã ổn.

 

Hai người nâng ly với Đào Duệ, chúc anh sớm giải quyết chuyện gia đình. Anh Tiêu đùa: “Mạnh Tuệ theo tôi, cậu yên tâm đi, tôi đảm bảo chăm sóc cô học trò nhỏ của cậu chu đáo.”

 

Đào Duệ lắc đầu, cười: “Đừng trêu tôi. Tôi có bao giờ nói cô ấy là học trò đâu? Trẻ con đùa thôi. Đều là đồng nghiệp, cứ làm việc bình thường, đừng đối xử đặc biệt.”

 

“Hờ, có ông thầy máu lạnh như cậu, lát nữa cô nhóc đến chắc phát điên mất.” Dù cùng làm việc trong công ty, họ chẳng thấy nguyên chủ và Mạnh Tuệ có gì mờ ám, nên chẳng nghĩ nhiều, đùa vài câu, uống vài ly, rồi quyết định chuyện này. Họ không nghĩ Mạnh Tuệ sẽ có ý kiến, vì đây cũng là cơ hội tốt cho cô ta.

 

Nhưng khi Mạnh Tuệ biết tin, cô ta thực sự nổi điên, ngay trong văn phòng của Đào Duệ.

 

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc