Xuyên Nhanh: Trai Tốt Đạp Gió Rẽ Sóng Trong Kịch Bản Tra Nam

Chương 1

Trước Sau

break

 

“Đào Duệ, lại muốn rút thăm, lần này tôi nhất định phải rút trúng giải độc đắc, muốn làm Long Ngạo Thiên thử một lần! Có phải làm Long Ngạo Thiên rất sướиɠ đúng không?”

 

Đào Duệ tay đút túi quần dựa vào cửa sổ, nhún nhún vai nói: “Mệt lắm, lúc nào cũng thấy bận, không thấy sướиɠ chỗ nào, tôi lại muốn có thể rút được thế giới nào có thể tùy tâm sở dục chút.”

 

“Chả lẽ Long Ngạo Thiên không phải là có thể tùy tâm sở dục nhất sao? Chứ không sao lại có thể được làm thiên vương? Đào Duệ cậu trở nên xảo quyệt rồi, còn lừa tôi nữa, thấy cậu chỉ làm mỗi một nhiệm vụ thôi mà có thể tiến vào hàng ngũ người giàu có trong cục Thời Không, liền biết thiên vương không hổ là thiên vương. Lần này cậu share cho tôi ít may mắn đi, tôi cũng muốn được sung sướиɠ.”

 

Đào Duệ vỗ vỗ vai cậu ta, đẩy cậu ta đi rút thăm, “Ok, buff luck cho cậu, chúc cậu tâm tưởng sự thành.”

 

Thời buổi này nói thật không ai tin, xuyên thành Long Ngạo Thiên khó chịu kinh khủng, những người làm nhiệm vụ lâu năm trong cục Thời Không đều biết, nhưng anh mới chỉ là newbie, nói không ai tin.

 

Ai cũng cho rằng “Long Ngạo Thiên” là đại nam chủ sảng văn, cơ duyên không ngừng, có ai là không nghĩ tới muốn từ một người bình thường nghịch tập thành Long Ngạo Thiên chứ, nhưng đều phải trải qua bao nhiêu trắc trở nhấp nhô. Dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó, mỗi ngày đều phải đi đối phó với kẻ địch hay biến cố đột nhiên, cả đời không được một phút thanh nhàn.

 

Giống như “Tẩy tủy phạt cốt” là một cơ duyên hiếm thấy, nhưng lúc anh có được mối cơ duyên này, toàn thân xương cốt, huyết mạch đều bị đánh nát, một lần lại một lần, muốn chết ngay tức lị.

 

Hơn nữa Long Ngạo Thiên chính là một cọc tiêu trên, ai muốn thành danh đều đến khiêu chiến, muốn về hưu cũng không được, hoàn toàn không có biện pháp nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống.

 

Thế giới Long Ngạo Thiên sở dĩ là thiên vương, chẳng qua là bởi vì phải trả giá nhiều, nên thù lao cao mà thôi. Cũng may bây giờ anh không thiếu điểm, lần này anh định rút thăm tiếp. Ở đây có mấy chục người, tuy trong ống thẻ có hơn trăm thẻ tốt, chắc có lẽ bọn họ sẽ rút được rất nhiều ‘việc vất vả’.

 

Anh đứng ở tại chỗ xem bọn họ rút từng cái thăm, Tào Ức vừa mới nói chuyện với anh lại rút trúng thẻ thiên vương thật. Tào Ức vui vẻ vung tay lên, chi điểm mời mọi người ở đây uống rượu quý. Dù sao nếu trở về từ thế giới Long Ngạo Thiên, cậu ta sẽ có siêu nhiều điểm.

 

Đào Duệ lắc đầu cười, thẻ tốt nhiều hơn người, nhưng không phải lần nào cũng có người rút được thẻ tốt, Tào Ức tâm tưởng sự thành, anh cũng không biết là nên chúc mừng hay là đồng tình, bởi vì nếu nhiệm vụ thất bại thì sẽ không quay về được.

 

Anh cũng đi đến rút một thẻ, lật lại nhìn, là tra nam ăn năn hối lỗi, còn là xuyên nhanh. Chính là xuyên thành tra nam của các thế giới, trước khi phát sinh bi kịch, cứu vớt những người bị tra nam hại, quá đơn giản.

 

Tào Ức thò đầu qua, nhìn thấy không nhịn được mà lải nhải: “Lần này cậu xui thế, tra nam nhất định sẽ bị một đống người mắng, thể nào cũng bực bội cho xem, với cả điểm cũng không được bao nhiêu. Lại còn xuyên nhanh, không biết khi nào mới có thể trở về.”

 

Đào Duệ cười, ánh mắt hài lòng, “Nhưng tôi thích, an ổn, đơn giản, còn an toàn. Còn về chuyện điểm rả, chỉ cần bảo vệ tốt đối tượng nhiệm vụ, muốn làm gì thì làm nấy, đây mới là tùy tâm sở dục. Tôi cảm thấy thế giới xuyên nhanh càng nhiều càng tốt, không vội trở về.”

 

Muốn giàu thì giàu muốn nghèo thì nghèo, muốn cao sang hay ẩn náu với đời đều do bản thân toàn quyền quyết định, tự do cỡ nào. Không bao giờ phải đứng sừng sững trên đỉnh cao nhân sinh trên sợi chỉ mỏng. Đào Duệ tâm trạng tốt gia nhập hàng ngũ uống rượu chúc mừng, chuẩn bị chúc mừngxong liền lập tức xuất phát, bắt đầu hành trình nhiệm vụ lần này.

 

Trước mắt Đào Duệ là Cục Thời Không sừng sững nơi lục giới, một thế lực tối cao chuyên thu nhận những linh hồn có tính cách cứng cỏi, mạnh mẽ để làm nhiệm vụ, xử lý các vấn đề phát sinh ở các chiều không gian. Cục Thời Không đã tồn tại từ rất lâu, và cách thức chọn nhiệm vụ vẫn được giữ nguyên theo kiểu rút thẻ truyền thống, đơn giản, tiện lợi và công bằng.

 

Nơi này giống như một thành phố thu nhỏ với mức sống cao, và tiền tệ lưu thông chính là điểm tích lũy kiếm được từ việc hoàn thành nhiệm vụ. Hoàn thành càng xuất sắc, kiếm được càng nhiều điểm, trở về là có thể tận hưởng cuộc sống càng tốt. Nhưng nếu nhiệm vụ thất bại, người thực hiện sẽ phải đầu thai chuyển kiếp, quên hết mọi thứ ở nơi này.

 

Công việc và cuộc sống ở đây thú vị và mới mẻ hơn nhiều so với những nơi khác, dù thất bại cũng chẳng mất mát gì, ngược lại giống như được trường sinh, Đào Duệ chẳng chút do dự mà ở lại.

 

Chẳng qua vận may của Đào Duệ không tốt lắm, lần đầu tiên làm nhiệm vụ đã rút trúng thẻ bài khó nhất, suýt mất mạng trong thế giới Long Ngạo Thiên, trải qua vô số lần thập tử nhất sinh, chẳng hề có giai đoạn thích ứng chuyển tiếp.

 

Nhiều người đều cho rằng cậu sẽ sớm bỏ cuộc, giống như rất nhiều người làm cùng loại nhiệm vụ thất bại phải đi đầu thai, ai ngờ cuối cùng cậu lại mang về số điểm kếch xù, khiến nhiệt huyết của bao người mới hừng hực, ai cũng ước mơ được tới thế giới Long Ngạo Thiên. Cậu nói thế giới kia không tốt, nhưng chẳng ai tin.

 

Dù sao, thế giới kia cũng đã tôi luyện Đào Duệ, mang lại cho cậu số điểm khổng lồ, giờ nhìn lại cũng có thể coi là chuyện tốt, Đào Duệ đã nghĩ vậy khi dùng số điểm này để tiêu xài.

 

Cậu mua cho mình một hệ thống đắt nhất, nghe nói là trí năng nhân tạo cao cấp, lại rất nhân văn, có thể làm bạn với cậu trong những thế giới kia, đỡ cảm thấy cô đơn, thế là đã tiêu hết hơn một nửa số điểm. Tiếp đó, cậu dùng số điểm còn lại để mua một thiết bị kết nối với cửa hàng, tích hợp với hệ thống của mình.

 

Cửa hàng này là cửa hàng của Cục Thời Không, sau này khi làm nhiệm vụ ở bất cứ đâu, cậu đều có thể dùng điểm để mua đồ, tức là ở các thế giới khác cậu vẫn được hưởng phúc lợi của Cục.

 

Hai món đồ này ngốn sạch toàn bộ số điểm tích lũy của cậu. Phần lớn người làm nhiệm vụ, dù có làm bao nhiêu lần cũng không tích được nhiều điểm đến thế, mà có nhiều điểm như vậy cũng chẳng ai tiêu xài hoang phí như cậu. Nhưng Đào Duệ cảm thấy rất đáng, cậu đi làm nhiệm vụ, không giống như ở các thế giới khác sống vài chục năm là có thể trở về, có hệ thống, kết nối với cửa hàng, sau này cậu có về hay không cũng chẳng quan trọng, cần gì thì cứ dùng điểm mới kiếm được mà mua trong cửa hàng là xong.

 

Đào Duệ đến cả nhà ở Cục Thời Không cũng chẳng buồn sắp xếp, liền mang theo hệ thống và cửa hàng mới toanh, lên đường làm nhiệm vụ!

 

Cậu coi việc làm nhiệm vụ như đi du lịch, lần này cậu ôm tâm thế chờ mong có thể sửa đổi kịch bản, mở ra hành trình xuyên qua các thế giới.

 

Cục Thời Không quyết định nhiệm vụ của mỗi người thông qua việc rút thăm, Đào Duệ tiện tay rút được kịch bản "tra nam" cặn bã trong các thế giới. Cậu phải xuyên vào các thế giới đó, trở thành một tên đàn ông cặn bã, cứu vớt những người bị hại trước khi bi kịch xảy ra.

 

Cậu không dừng lại ở Cục Thời Không lâu, chuẩn bị đơn giản rồi xuất phát.

 

Quá trình xuyên không giống như đang ngủ, khi Đào Duệ lấy lại ý thức đã ở trong một thế giới mới.

 

Cậu đang đứng cạnh quầy hàng trang sức của một trung tâm thương mại, bên cạnh là một cô gái tóc ngắn, mặc bộ đồ công sở, mang phong cách trung tính đang thịnh hành.

 

[Anh Duệ, đã dung hợp thành công với thế giới mới, có thể xem cốt truyện bất cứ lúc nào.]

 

Đào Duệ nghe hệ thống nhắc nhở, cảm thấy rất mới lạ. Ở thế giới trước, cậu vẫn còn là "tấm chiếu mới", không có điểm tích lũy, không mua được bí kíp, chỉ có thể tay trắng làm nhiệm vụ. Kết quả, thế giới đầu tiên đã rút trúng lá thăm khó nhất - Tu chân giới.

 

Cậu từ một kẻ vô danh leo lêи đỉиɦ cao của Tu chân giới, hoàn toàn dựa vào bản thân, thật sự là chín phần chết một phần sống.

 

Nhưng cuối cùng cậu lại hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, kiếm được một khoản điểm tích lũy lớn. Tiền tệ của Cục Thời Không chính là điểm tích lũy, trước khi xuyên không lần này, cậu trực tiếp mua cho mình một hệ thống cao cấp nhất.

 

Cậu cài đặt hệ thống ở chế độ anh em, giọng nói và cách dùng từ đều ấm áp, gần gũi, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu. Sau này không biết phải xuyên qua bao nhiêu thế giới, có hệ thống đồng hành, ít nhất cậu sẽ không cảm thấy cô đơn.

 

Cậu lật xem quyển catalogue (tạp chí) mẫu trang sức trước mặt, giả vờ chọn lựa, lặng lẽ xem cốt truyện.

 

Ở thế giới này cậu cũng tên là Đào Duệ, đây là quy tắc do Cục Thời Không đặt ra để họ dễ dàng nhập vai, mỗi người làm nhiệm vụ chỉ xuyên vào người có cùng tên.

 

Nguyên chủ ba mươi tuổi, làm quản lý cấp cao ở công ty đầu tư mạo hiểm tốt nhất thành phố A, tiền đồ rộng mở, là một người đàn ông đích thực "cao phú soái".

 

Vợ của nguyên chủ, Đỗ Nhã Văn, bằng tuổi hắn, là giáo viên mầm non. Họ kết hôn ba năm, có một cô con gái vừa tròn một tuổi, trong mắt người ngoài vô cùng ấm áp, hạnh phúc.

 

Nhưng trên thực tế, nguyên chủ và vợ quen nhau qua mai mối, cảm thấy điều kiện phù hợp nên mới kết hôn. Sau khi kết hôn, hắn quá bận rộn với công việc, họ không có thời gian vun đắp tình cảm.

 

Trong khoảng thời gian Đỗ Nhã Văn mang thai, ở cữ, rồi vất vả trở thành một bà mẹ bỉm sữa, công ty của nguyên chủ có một thực tập sinh mới, chính là cô gái đang đứng cạnh Đào Duệ bây giờ, Mạnh Tuệ.

 

Mạnh Tuệ có tiềm năng rất lớn, thể hiện xuất sắc trong công ty, giành được cơ hội học tập từ nguyên chủ, gần một năm nay đều theo nguyên chủ làm dự án. Hai người họ cùng nhau thảo luận nội dung dự án, cùng nhau làm thêm giờ, cùng nhau đi công tác, cùng nhau khắc phục khó khăn tìm cách giải quyết, còn có rất nhiều lúc cùng nhau ăn cơm.

 

Thời gian nguyên chủ ở cùng Mạnh Tuệ trong một năm nay, còn nhiều hơn thời gian hắn ở cùng vợ trong ba năm kết hôn.

 

Nguyên chủ ngưỡng mộ Mạnh Tuệ, Mạnh Tuệ cũng sùng bái nguyên chủ, không biết từ lúc nào, hai người họ đã xưng hô là thầy trò. Nguyên chủ dạy cô tất cả những quy tắc trong công việc, không để cô chịu thiệt thòi, đối xử với cô rất tận tâm. Tuy nhiên, Mạnh Tuệ lại giống như một cậu con trai, không ai cảm thấy họ có gì mờ ám.

 

Cho nên khi Đỗ Nhã Văn trách mắng nguyên chủ và Mạnh Tuệ không rõ ràng, tất cả mọi người đều cảm thấy cô ấy đang gây sự vô cớ.

 

Nhưng trên thực tế, nguyên chủ và Mạnh Tuệ sớm chiều bên nhau, quả thật ngày càng mờ ám. Sự mờ ám này len lỏi giữa hai người, chỉ có họ mới biết. Họ kiên quyết phủ nhận, đương nhiên người khác cũng không thể xác nhận.

 

Đỗ Nhã Văn từ khi mang thai đến khi sinh con, luôn không nhận được bao nhiêu quan tâm, tâm trạng không tốt. Thêm vào đó, khi sinh con, hormone trong cơ thể giảm mạnh, cô mắc chứng trầm cảm sau sinh.

 

Cô nhận ra sự mờ ám giữa nguyên chủ và Mạnh Tuệ, bắt đầu đề phòng Mạnh Tuệ, cố gắng cứu vãn cuộc hôn nhân, nhưng nguyên chủ lại thấy phiền phức, những người khác cũng cảm thấy cô ấy vô lý, đều bênh vực Mạnh Tuệ, cho rằng Đỗ Nhã Văn là một bình giấm chua không hiểu chuyện, không ai phát hiện ra cô ấy bị trầm cảm.

 

Nguyên chủ thậm chí còn lấy lý do "thanh giả tự thanh", càng ngày càng ra vào cùng Mạnh Tuệ, khiến bệnh trầm cảm của Đỗ Nhã Văn ngày càng nặng, phải uống thuốc để kiểm soát, xuất hiện các tác dụng phụ. Vì tác dụng phụ, tinh thần hoảng hốt, Đỗ Nhã Văn suýt làm ngã con gái khi đang chăm sóc con. Cô sợ hãi, lập tức xin nghỉ việc để chuyên tâm điều trị, dồn hết tâm trí vào con gái.

 

Một lần, cô đưa con gái đến dự tiệc mừng công của công ty nguyên chủ, Mạnh Tuệ chủ động tỏ ý muốn giúp đỡ, luôn đi bên cạnh cô, cô không để ý, cho đến khi con đói, cô định đi pha sữa cho con, thấy mọi người đều đang uống rượu nên mới nhờ Mạnh Tuệ trông con giúp vài phút, kết quả đứa bé đã biến mất, Mạnh Tuệ lại đang ở cách đó không xa cười nói gọi điện thoại với bạn học!

 

Cô điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, trích xuất camera, nhưng trong nhà hàng góc này lại không quay được, mùa đông mọi người đều mặc áo khoác, còn có người cầm túi xách, camera cũng không nhìn ra ai giấu đứa bé, hoàn toàn không có manh mối.

 

Đỗ Nhã Văn túm lấy Mạnh Tuệ, cho rằng cô ta cố ý, Mạnh Tuệ lại nói cô ta căn bản không hề trông con giúp, nói rằng cô ta nhận được điện thoại của bạn học nên đã đi sang một bên nghe, quay lưng lại phía này, căn bản không biết Đỗ Nhã Văn rời khỏi đứa bé lúc nào, đứa bé bị mất tích lúc nào.

 

Mạnh Tuệ nói dối, nhưng tất cả mọi người lại tin Mạnh Tuệ, bởi vì họ đã nhìn thấy trước đó, Mạnh Tuệ muốn giúp đỡ, nhưng Đỗ Nhã Văn lại không thèm để ý. Trước đây Đỗ Nhã Văn suýt làm ngã đứa bé, lần này làm mất đứa bé cũng không có gì lạ.

 

Bệnh trầm cảm của Đỗ Nhã Văn vốn đã rất nặng, tìm kiếm rất lâu mà không tìm thấy con, đã trở thành giọt nước tràn ly. Cô không còn chút lưu luyến nào với thế giới, không quan tâm đến bất kỳ ai, cho nên cô đã tự sát.

 

Nhưng điều này không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến những người khác, trong mắt người ngoài, nguyên chủ không nɠɵạı ŧìиɧ, Mạnh Tuệ cũng không làm gì sai, từ đầu đến cuối đều là Đỗ Nhã Văn gây chuyện. Cô ấy đa nghi, cô ấy chăm sóc con không tốt, cô ấy làm mất con rồi đổ lỗi, cô ấy không tìm thấy con nên trầm cảm tự sát... Tất cả đều là vấn đề của cô ấy.

 

Mấy năm trôi qua, những chuyện này đã phai nhạt. Nguyên chủ thăng chức trở thành người hợp tác của công ty, Mạnh Tuệ cũng trở thành một trong những quản lý cấp cao, hai người họ trong sự chúc phúc của mọi người đã kết hôn, trở thành đối tác tốt nhất, tri kỷ tốt nhất trong mắt mọi người. Không ai nhắc đến Đỗ Nhã Văn nữa, đứa bé bị mất tích cũng trở thành vết sẹo không ai khơi lại, cha mẹ của Đỗ Nhã Văn cũng lần lượt qua đời trong u uất. Bi kịch này, nguyên nhân đều là do sự "nɠɵạı ŧìиɧ tư tưởng" của nguyên chủ.

 

Đào Duệ xuyên đến khi nguyên chủ và Mạnh Tuệ đã có sự mờ ám, lần này cùng nhau đi mua trang sức, chính là do họ và khách hàng đã đàm phán thành công dự án, Mạnh Tuệ nói đùa rằng có phải nên thưởng cho cô ấy không? Nguyên chủ liền tiện thể đưa cô ấy đi mua trang sức, nói là thầy thưởng cho trò.

 

Cũng chính lần này, Đỗ Nhã Văn tình cờ đi dạo phố với bạn, nhìn thấy bầu không khí riêng tư giữa họ, mới nghi ngờ chồng mình "nɠɵạı ŧìиɧ tư tưởng", dần dần khiến bệnh trầm cảm sau sinh trở nên nặng hơn.

 

Đào Duệ cảm thấy linh hồn của nguyên chủ đã không còn trong cơ thể, tò mò hỏi.

 

[Vậy tên cặn bã kia đi đâu rồi? Đầu thai rồi sao? Vậy thì hơi dễ dàng cho hắn rồi?]

 

[Anh Duệ, linh hồn của những kẻ cặn bã đều đang ở trong nhà tù ảo ảnh của Cục Thời Không để chịu phạt, hình phạt rất nặng.]

 

[Ví dụ như Đỗ Nhã Văn trầm cảm mấy năm rồi tự sát, kẻ cặn bã làm tổn thương cô ấy sẽ phải vào vai Đỗ Nhã Văn trong ảo ảnh, biết rõ mình là ai, nhưng không thể tránh khỏi việc trầm cảm mấy năm rồi tự sát, lặp lại như vậy mười lần, thực sự cảm nhận được nỗi đau của Đỗ Nhã Văn.]

 

[Nếu linh hồn của hắn không chịu nổi sự kí©h thí©ɧ như vậy, sẽ tan biến, nếu sau mười lần trừng phạt vẫn còn tồn tại, mới có thể đi đầu thai chuyển kiếp.]

 

Đào Duệ hài lòng nhướng mày, cậu dọn dẹp đống hỗn độn cho tên cặn bã, nếu tên cặn bã được hưởng phúc thì quá không công bằng. Nhưng vì tên cặn bã phải vào nhà tù ảo ảnh chịu dày vò, cậu cảm thấy sự sắp xếp này rất hợp lý.

 

Không biết tên cặn bã kia có thể chịu được mười lần dày vò hay không, nếu không chịu được, hồn bay phách tán cũng tốt.

 

Đào Duệ hiểu rõ tình hình, lập tức điều chỉnh trạng thái. Nói ra cũng thật trùng hợp, cậu vừa quay người sang, liếc mắt đã thấy Đỗ Nhã Văn và bạn cô ấy đi tới, rõ ràng là đã nhìn thấy cậu.

 

Cùng lúc đó, Mạnh Tuệ đeo một đôi hoa tai đính đá, quay sang cười nói với Đào Duệ: "Sư phụ, anh thấy cái này có đẹp không?"

 

Đào Duệ liếc nhìn Mạnh Tuệ, qua loa nói một câu "Cũng tạm", sau đó đứng thẳng dậy, bước sang bên cạnh hai bước, kéo giãn khoảng cách với cô ta, chỉ vào một chiếc vòng cổ hình trái tim lộng lẫy nói với nhân viên bán hàng: "Làm ơn lấy chiếc vòng cổ này ra cho tôi xem, hình như rất hợp với vợ tôi."

 

Nhân viên đồng thời lấy ra hai chiếc vòng cổ, ngoài chiếc hình trái tim, còn lấy ra một chiếc đính kim cương hình ngôi sao, giới thiệu: "Chiếc vòng cổ đính kim cương hình ngôi sao này hợp với vợ anh hơn, anh có muốn so sánh xem sao không?"

 

Nhân viên đặt hai chiếc vòng cổ vào giữa họ, rõ ràng là hiểu lầm hai người họ là vợ chồng.

 

Đào Duệ lập tức giải thích: "Cô hiểu lầm rồi, cô ấy là đồng nghiệp của tôi. Vợ tôi có ngoại hình dịu dàng, thùy mị, chiếc vòng cổ hình trái tim này vẫn hợp hơn."

 

Cậu cúi đầu nhìn chiếc vòng cổ, nụ cười của Mạnh Tuệ bên cạnh có chút gượng gạo, che giấu nói: "Sư phụ, anh đến đây để mua phần thưởng cho em cơ mà, sao lại không để tâm thế?”

 

Đào Duệ không thèm ngẩng đầu lên nói: "Tôi chỉ lo việc thanh toán, mấy thứ này tôi không hiểu, làm sao mà để tâm được?"

 

"Vậy sao anh còn ở đây chọn giúp chị dâu? Không sợ chị ấy không thích sao?"

 

"Cô còn trẻ con không hiểu, tôi tặng vợ tôi cái gì cô ấy cũng thích, đây là tình thú." Đào Duệ nói chuyện khóe miệng hơi nhếch lên, vừa nhìn đã biết quan hệ với vợ rất tốt.

 

Đỗ Nhã Văn và bạn đi tới, vừa hay nghe thấy hai câu này, khiến trái tim đang treo lơ lửng của cô ấy hơi hạ xuống, mỉm cười gọi: "Đào Duệ, sao anh lại ở đây?"

 

Đào Duệ quay người, tỏ vẻ ngạc nhiên, giống như vừa mới nhìn thấy cô ấy, "Anh và Mạnh Tuệ vừa gặp khách hàng xong, đàm phán thành công dự án nên thưởng cho cô ấy. Đúng rồi," Anh đưa chiếc vòng cổ cho Đỗ Nhã Văn, "Anh vừa chọn cho em, có thích không?"

 

Đỗ Nhã Văn nhìn chiếc vòng cổ, rất đẹp, viên kim cương rất to, viền trang trí cũng rất lộng lẫy, giá cả rất đắt. Nhưng nói thế nào nhỉ, có chút gu thẩm mỹ "trai thẳng", giống như màu son "hồng cánh sen chết chóc" trong bảng màu son, khá mộng mơ nhưng lại không dễ phối đồ.

 

"Ừm..." Đỗ Nhã Văn vừa nghe thấy lời Đào Duệ nói, lúc này có chút do dự. Nếu cô ấy nói không thích thì có phải sẽ làm mất mặt Đào Duệ không? Dù sao Đào Duệ vừa nói tặng cô ấy cái gì cô ấy cũng thích.

 

Bạn của Đỗ Nhã Văn lập tức giúp cô ấy nói ra: "Đào Duệ, chiếc vòng cổ này lộng lẫy quá, bình thường cũng không có cơ hội đeo, hay là chọn kiểu đơn giản đi, cổ điển dễ phối, may mà hôm nay gặp được, nếu không anh lại tốn tiền oan rồi."

 

Cô ấy liếc nhìn bảng giá, tặc lưỡi nói: "Hơn sáu mươi nghìn? Xem ra lần này anh kiếm được không ít, bảo sao còn thưởng cho đồng nghiệp."

 

Chủ đề rất tự nhiên lại quay về Mạnh Tuệ, Đào Duệ biết cô ấy muốn giúp Đỗ Nhã Văn thăm dò, dù sao cảnh tượng vừa rồi ai nhìn thấy cũng sẽ hiểu lầm, thưởng cho cấp dưới sao lại phải đích thân đi cùng chọn trang sức?

 

Đào Duệ còn chưa nói, Mạnh Tuệ đã giành nói: "Lần này thật sự là dự án lớn nhất mà em đàm phán thành công kể từ khi vào công ty, sư phụ thật sự rất lợi hại, vừa rồi phong thái đàm phán với người ta thật là tuyệt vời, em đảm bảo những người gặp qua đều sẽ coi anh ấy là thần tượng mà sùng bái!"

 

Trong mắt Mạnh Tuệ dường như đang tỏa sáng, mà mặt tốt đẹp nhất của Đào Duệ mà cô ta từng thấy, chính là điều mà Đỗ Nhã Văn chưa từng thấy, cũng sẽ không có cơ hội thấy. Trong lòng Đỗ Nhã Văn có chút khó chịu, không nói rõ được là cảm giác gì.

 

Mạnh Tuệ đột nhiên không nói nữa, khoát tay nói: "Không nói chuyện công việc nữa, chị dâu, hai người giúp em chọn hoa tai đi, sư phụ tuy đàm phán giỏi, nhưng gu thẩm mỹ chọn trang sức của anh ấy thì... khó nói lắm."

 

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc