Xuyên Nhanh: Trà Xanh Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 2

Trước Sau

break

Đến gần Lưu Dương, Lâm Lục vờ như đã nhận ra hắn, ngạc nhiên nói:

"A, là anh! Lưu ... Ông Lưu?"

 

Lưu Dương cũng nhận ra cô là cô gái trong bữa tiệc vừa rồi, dù sao bộ dáng này cũng quá bắt mắt.

 

Lúc quay đầu lại, ánh mắt anh bất giác chuyển động. Lâm Lục Lục không thích đeo trang sức và phụ kiện nên cũng không có vòng cổ để che đi, mái tóc hơi xoăn vô tình xõa ngang vai, giờ đã lộ ra một mảng lớn da thịt đầy đặn. Xương đòn, ức giòn. Những hạt châu căng tròn, trắng bóng hấp dẫn người liếʍ.

 

Lưu Dương như bị vẻ đẹp trước mặt mê hoặc mà quên mất không trả lời. Lâm Lục liếc nhìn theo ánh mắt anh, hơi nghiêng người mất tự nhiên mà vén tóc về phía trước.

 

Lưu Dương mặt đỏ bừng, ngay cả gốc tai cũng ửng đỏ, nhưng vẫn nhất quyết tiếp tục giả vờ thản nhiên, dù biết rằng đối phương tỏ ý phòng bị mình ra mặt. Anh không thể không ghét bản thân mình kém cỏi.

 

Sau khi định thần lại, anh mở miệng, giọng điệu dịu dàng đến mức chính mình cũng không nhận ra.

 

“Gọi tôi là Lưu Dương, ông Lưu nghe thật không quen.”

 

Lưu Dương hơi đùa, Lâm Lục Lục cũng thoải mái và đáp lại. Đèn trong phòng tắm mờ ảo khiến bầu không khí thêm mơ hồ.

 

Lưu Dương lại nhìn đám người trước mặt không chút lưu tâm, chỉ xét qua cử chỉ ngôn ngữ, hắn rất đơn giản và tốt bụng, chỉ là tính tình có chút lãnh đạm.

 

Tính cách và ngoại hình vừa vặn, nhưng lại cảm thấy tương phản, quả thực là lựa chọn tốt nhất. Một người như vậy muốn tìm một người đàn ông tốt hơn e là phải tốn nhiều công sức để dụ dỗ đây.

 

Cả hai cùng nhau bước ra lại không cẩn thận mà va phải nhau. Lưu Dương đưa tay ra nắm lấy vai Lâm Lục Lục để giúp cô đứng vững. Hương thơm dịu dàng như ngọc, phảng phất khó phát hiện, chỉ khi lại gần cô gái mới có thể ngửi thấy. Lưu Dương thầm nghĩ cô thật khác với bạn gái Vương Đan của mình.

 

Hai người cùng nhau trở lại, vị trí ban đầu đã có người ngồi nên đành phải ngồi cạnh nhau.

 

Lúc này, chợt có người nói đùa: “mỹ nam, mỹ nữ này nhìn thật xứng đôi.”

 

Cô bạn vừa rồi đang nói chuyện với Lâm Lục Lục, lập tức vì Lâm Lục mà cãi lại: “Anh đang nói cái gì vậy! Lưu Dương là hoa đã có chủ. “Bạn bè!”

 

Lâm Lục Lục đoán rằng người đàn ông đó không phải là bạn của Lưu Dương, nhưng điều thú vị ở chỗ là anh ta xem ra cũng không ưa gì người bạn gái của Lưu Dương.

 

"Cắt, chỉ là nói đùa thôi. Đừng để Vương Đan nghe thấy, không thì A Dương đúng là gặp phiền phức."

 

“ŧıểυ Thanh.” Lưu Dương ngắt lời, không biết là tự ái hay là dọa người.

 

Người tên ŧıểυ Thanh cong môi không nói gì. Bầu không khí bắt đầu trở nên khó xử.

 

Lưu Dương nhìn thấy động tác của Lâm Lục Lục mà không thể nhịn cười. Cô gái này thực sự rất ... dễ thương? Cô thật nghĩ rằng không có ai nhận ra động tác của mình rằng đã bí mật tránh xa anh như thể là muốn giữ khoảng cách.

 

Đây là lần thứ hai, hẵng là vì cô biết anh có bạn gái nên mới phòng bị để tránh nghi ngờ chứ không nghĩ anh là kẻ lưu manh. Nghĩ đến đây, Lưu Dương cảm thấy khó chịu.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc