Xuyên Nhanh: Trà Xanh Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 1

Trước Sau

break

 

Gió nhẹ thổi và nắng như đổ lửa.

 

Lâm Lục Lục sờ soạng ngón tay một cách nhàm chán, loại tình huống này thật sự rất nhàm chán. Tuy nhiên để không sụp đổ hình tượng tốt bụng và hiền lành của mình, cô không được rời cuộc họp sớm.

“Lục Lục, đây là Lưu Dương.” Người bạn bên cạnh giới thiệu.

 

Lưu Dương? Bạn trai bảy năm của Vương Đan?

 

Lâm Lục Lục điềm nhiên mỉm cười dịu dàng và gật đầu với anh ta.

 

Bạn trai mẫu mực trong lời đồn đúng thật là có chút thú vị. Nghe nói không ai trải qua đường dài yêu đương mà không thể tiến đến hôn nhân, Lâm Lục nhìn Lưu Dương thật muốn xem đúng hay sai, trong lòng chợt dậy lên ý niệm.

Lưu Dương không biết ấn tượng của Lâm Lục Lục đối với anh là gì, dù thế anh cũng bị mái tóc đen và đôi môi đỏ của cô làm lung lây phải liếc mắt một cái, lại thấy cô gái đơn thuần tinh khiết lại vừa khiêu gợi quyến rũ, khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

 

Bữa tiệc nhàm chán vẫn diễn ra, hôm nay Lưu Dương không dẫn bạn gái đi. Bạn bè hỏi đến thì mơ hồ lộ ra dấu hiệu cãi vã. Điều này lại khiến Lâm Lục Lục dễ dàng làm chuyện xấu.

 

Lâm Lục Lục dường như hết lòng đóng vai người nghe, một bên lại bí mật chú ý đến hướng đi của Lưu Dương. Đây cũng chỉ là kỹ năng cơ bản của trà xanh mà thôi

 

Nhìn Lưu Dương đi vào toilét, Lâm Lục Lục giả tạo an ủi người bạn đang phàn nàn về chuyện tình cảm rồi khéo léo kết thúc chủ đề bằng những lời nói chân thành nhỏ nhẹ, người bạn cũng không còn quá đau khổ và buồn bã nữa, cô ta nắm lấy tay Lâm Lục Lục xúc động nói:

 

"Cảm ơn Lục Lục, mình không biết phải làm gì nếu không có cậu.

 

Lâm Lục ôn nhu vuốt những sợi tóc rối ra phía sau tai bạn hờn dỗi: “Đồ ngốc.” Rồi không để cô bạn có cơ hội ngắt lời, Lâm Lục giả vờ xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Mình muốn đi vệ sinh một chút ”

 

Người bạn nhanh chóng buông tay của cô ra, “Tại mình, tại mình cả, đi ngay, đi ngay đi.”

 

Lâm Lục Lục ngồi lâu như vậy đứng lên có chút loạn choạng, song liền nhẹ nhàng chạm vào đầu cô bạn như để trấn an.

 

“Không sao đâu, lát nữa mình sẽ quay lại.”

 

Nói xong cô tự tin rời đi, đã sẵn sàng tấn công Lưu Dương. Người bạn đó ngơ ngác ngồi trên ghế, đợi Lâm Lục Lục rời đi, nở một nụ cười cưng chiều;

 

"Thực, không biết ai mới là chị gái đây?"

 

Sau một hồi vui vẻ, Lâm Lục Lục hơi xoay người về phía cạnh bồn rửa mặt, cúi người lau vết bánh dính trên giày.

 

Lưu Dương đi ra liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt, thân thể phản ứng theo bản năng, có chút nóng bức.

 

Lâm Lục Lục mặc một bộ đồ trắng và đi tất đen, trông rất ngây thơ lại nhu hoà. Nhưng với động tác của cô, chiếc váy bó sát ôm chặt lấy cánh mông tròn trịa và đầy đặn của cô, hông và eo của cô cũng được nâng lên cao. Điều kinh khủng hơn là cặp thỏ trắng trên ngực lộ ra một nửa, như sắp nhảy ra khỏi quần áo. Bất giác, Lưu Dương hoảng hốt nhìn ra chỗ khác, cổ họng cuộn trào quay mặt vào gương.

 

Lâm Lục Lục âm thầm mỉm cười rồi đứng lên trong khi Lưu Dương quay lại. Không ai nhắc đến chuyện vừa rồi, cứ xem như chỉ là vừa bị một người mù nhìn thấy, chưa kể anh ta đã nhìn thấy những gì nên thấy.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc