Sắc trời bên ngoài đã từ sáng sớm biến thành giữa trưa, Nguyễn Thời Hành sờ sờ cái bụng trống không, bỗng nhiên nhớ tới hình như mình đã quên cái gì.
Hệ thống sâu kín mở miệng: "Chính cung đã ngồi ở trong xe đỗ dưới nhà, chờ tới lên mốc lên meo."
Nguyễn Thời Hành hoảng hồn, rốt cuộc nhớ tới còn có việc này.
"Để tôi kêu cô ta lên, em nghỉ ngơi một lát đi."
Loan Ngọc cũng không nghĩ tới còn có sự hiện diện của một người như vậy, y để Nguyễn Thời Hành nằm trên giường y, còn bản thân thì thay đổi một bộ quần áo rồi mới xuống nhà.
Nguyễn Thời Hành nằm ở trên giường, nhìn không gian có chút chật chội lại nặng nề này. Trong phòng Loan Ngọc có rất nhiều sách, trên bàn học toàn là notebook, sách luyện tập, có thể làm người nhìn ra y vô cùng khắc khổ. Hắn tò mò nơi nơi nhìn thử, kéo ra ngăn kéo, thấy một quyển notebook bị khoá lẳng lặng nằm bên trong.
Hắn nghĩ đến bên trong chất chứa hẳn đều là tâm sự thầm kín của thiếu niên, Nguyễn Thời Hành cầm lên sau đó trả về chỗ cũ, hắn không định xem trộm, nhưng ai biết bên trong lại rớt ra một tấm ảnh.
Đó là một bức ảnh của 'Nguyễn Thời Hành', tuy rằng mặt đã bị gạch nát, nhưng Nguyễn Thời Hành nghĩ mình đã đoán đúng rồi.
Hắn cũng không để bụng, thậm chí còn cảm thấy thực hợp lý, rốt cuộc nếu hắn đã trải qua bạo lực học đường như vậy thì sợ rằng ngay cả ý tưởng giết người bạo lực mình cũng có.
Loan Ngọc không hề trì hoãn mà vội lên lầu, y đẩy cửa phòng mình ra, khi nhìn thấy tấm ảnh bị Nguyễn Thời Hành cầm trong tay, tươi cười trên mặt y đột nhiên cứng đờ, biến thành lo sợ không yên.
"Xin lỗi, tôi không cố ý xem bí mật riêng tư của cậu, lúc tôi bỏ notebook lại chỗ cũ thì nó vô tình rớt ra."
Nguyễn Thời Hành cầm bức ảnh lên, giải thích tại sao lại xảy ra cớ sự này.
"Tôi... Không phải... Tôi không phải muốn..."
Loan Ngọc run rẩy vội vàng giải thích, hoàn toàn không chú ý Nguyễn Thời Hành đang nói cái gì, chỉ thấy môi hắn khép mở, đầu óc một mớ bòng bong lộn xộn.
Y không muốn mất đi hắn, cũng không muốn trả thù gì hắn, nhưng khi thấy bức ảnh này thì có khi nào hắn sẽ chán ghét y không? Có khi nào muốn bỏ rơi y không?
Cảm xúc tiêu cực không ngừng dâng lên trong lòng y, thiếu niên rốt cuộc vẫn chưa trưởng thành, chưa thật sự trở nên mạnh mẽ, y mang theo chút tuyệt vọng lại sợ hãi thầm nghĩ bản thân mình có thể sẽ bị vứt bỏ lần nữa, thẳng đến khi thấy động tác của Nguyễn Thời Hành.
"Quá khứ đã qua rồi."
Nguyễn Thời Hành xé nát bức ảnh kia, ném vào thùng rác, vẻ mặt hoàn toàn không sao cả.
Hắn vốn dĩ cũng không phải 'Nguyễn Thời Hành' chân chính, người làm những việc đó cũng không phải hắn, tự nhiên không có cảm giác bứt rứt hay khó chịu gì.
"Cậu còn hận tôi lắm à?"
"Đương nhiên là không..."
Loan Ngọc ôm chặt eo hắn, thanh âm khô khốc.
Rõ ràng chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi nhưng y đã không nhớ rõ bộ dạng trước kia của người này là gì, ký ức duy nhất Nguyễn Thời Hành lưu lại cho y đều là hình ảnh hắn bảo vệ y, quan tâm y, ở dưới thân y da^ʍ đãиɠ tận xương, không có chỗ nào không khiến cho y lưu luyến.
"Vậy là được rồi."
Loan Ngọc thấy hắn thật sự không quan tâm, vòng tay ôm hắn lại càng chặt hơn chút.
"Nguyễn Thời Hành, em đừng bỏ rơi tôi."
Loan Ngọc nhìn chằm chằm đôi mắt của Nguyễn Thời Hành, nửa là ngang ngược nửa là thân mật nói, chôn chặt một chút sợ hãi và cầu xin ở tận dưới đáy mắt.
Đứa con của thế giới vẫn còn chưa biết bản thân mình sau này sẽ bước lên đỉnh cao của quyền lực, cũng không biết tương lai mình chỉ tiện tay là đã có thể gây nên sóng to gió lớn, y ở trong căn phòng chật chội lại âm u này, ôm chặt lấy người trước mặt giống như đang ôm lấy châu báu, hy vọng bản thân mình cũng được yêu thương.