Loan Ngọc rũ mắt, khiến người khó phân biệt cảm xúc lúc này của y.
Kỳ thật còn rất nhiều thứ Loan Ngọc chưa nói, y bị coi như dụng cụ khống chế mẹ mình, từ nhỏ đã sống dưới sự đánh chửi của cha kế, chỉ cần mẹ y vượt qua thời gian quy định mà không trở về, y sẽ bị tra tấn rất thê thảm. Y tập thói quen để tóc mái thật dài, rúc ở trong góc, không chỉ vì tránh né đám đông, cũng là không muốn để người khác nhìn thấy khuôn mặt mình.
"Hết thảy đã kết thúc rồi."
"Những gì xảy ra lúc trước chẳng qua là thành tựu về sau của cậu, cậu sẽ càng ngày càng trở nên tốt, càng xuất sắc, càng thành công." Nguyễn Thời Hành nâng mặt Loan Ngọc, làm y nhìn thẳng vào mắt hắn. "Loan Ngọc, cậu sẽ trở thành tồn tại loá mắt nhất, vạn chúng chú mục."
Người anh em, cậu tự tin một xíu đi, cậu chính là con cưng của ý thức thế giới đó.
Giọng điệu của hắn vững vàng lại chắc chắn, phảng phất đã thấy được tương lai như vậy.
Trong lòng Loan Ngọc nóng lên, ê ẩm mang theo chút cảm xúc khó hiểu, hô hấp cùng toàn bộ tâm thần đều bị người trước mặt y chiếm lấy, không chừa một chút.
"Tôi không cần vạn chúng chú mục."
Y nói như vậy, nửa câu còn lại bị bao phủ giữa môi lưỡi giao triền.
Tôi chỉ cần em nhìn tôi.
Quần áo Nguyễn Thời Hành bị ném ở một bên, giây lát sau nửa người trên đã bị lột sạch sẽ. Loan Ngọc không ngừng hôn hắn, thẳng đến khi hắn có chút không thở nổi.
Ngón tay trắng nõn cùng da thịt màu mật hình thành nên sự đối lập, đã mấy ngày không có làʍ t̠ìиɦ, da thịt trên người Nguyễn Thời Hành đã bảo dưỡng rất tốt, một chút dấu vết cũng không còn, Loan Ngọc thấy vậy cực kỳ bất mãn, ở mặt trên lưu lại ấn ký cùng dấu hôn, giống như chó con đang đánh dấu địa bàn mình.
Cặp vυ" đầy đặn lại mười phần co dãn, lớn đến nỗi một bàn tay Loan Ngọc ôm không hết, ngón tay y hãm sâu trong xúc cảm tuyệt hảo, dùng sức xoa bóp trên dưới.
Nguyễn Thời Hành bị xoa ra cảm giác, đầu vυ" ngứa ngáy muốn chết, cọ cọ muốn Loan Ngọc sờ một chút.
Loan Ngọc khờ khạo nhìn bụng của Nguyễn Thời Hành chậm rãi phồng lên, kɧoáı ©ảʍ bắn tinh cùng bài tiết dung hoà với phương thức làʍ t̠ìиɦ gần như hoang đường lại xa lạ này, kí©ɧ ŧɧí©ɧ y lập tức lại cương lên.
Y không biết tại sao người trước mặt có thể không biết xấu hổ như thế, so với những người mà y vô tình nhìn thấy ở trong phim sεメ phải da^ʍ đãиɠ gấp ngàn lần.
Nhưng loại nhục nhã này cũng không mang nghĩa xấu, Nguyễn Thời Hành có loại mị lực kỳ lạ, cho dù là hắn chủ động để y ŧıểυ vào trong nhưng cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy hắn hạ tiện có thể tuỳ ý nhục nhã.
Như là yêu ma bò ra từ ái dục điên cuồng, khiến cho hô hấp Loan Ngọc run rẩy dồn dập, ngực y nóng bỏng, si mê không thôi.
Kỳ thực Loan Ngọc cũng không có quá nhiều kinh nghiệm về phương diện tìиɧ ɖu͙©, mặc dù hoàn cảnh gia đình thực đặc thù, nhưng mẹ y chưa bao giờ ở nhà làm những loại việc đó, ở trước mặt y vẫn tận lực duy trì bộ dáng hẳn là nên có của một người mẹ, cho nên y gần như không biết một chút gì về phương diện này, thậm chí còn chẳng dám đụng vào.
Nói y ở phương diện này giống như tờ giấy trắng cũng không sai, mà Nguyễn Thời Hành là người mở ra nhận tri của y đối với tìиɧ ɖu͙©.
Hắn là trái cây ngọt ngào lại nhiều nước nhất mà y từng gặp qua, y cam tâm tình nguyện không thể tự kiềm chế mà luân hãm trong sự dụ dỗ của hắn, một lần lại tiếp một lần, muốn ngừng mà không được.
"Cậu nên ôm tôi vào phòng vệ sinh, bằng không sô pha nhà cậu sẽ gặp nạn ngay lập tức."