Loan Ngọc chú ý tới ánh mắt thẳng tắp của hắn, gạt phắt tay hắn ra.
Sau khi làm xong động tác này, y gần như là theo bản năng co rúm lại một chút, tính toán nghênh tiếp cái nắm tay dữ dội sắp tiến đến, nhưng làm y kinh ngạc lại là cái gì cũng không có.
Lần thứ hai y ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thời Hành, chỉ thấy ánh mắt như đang suy tư gì của hắn.
Nguyễn Thời Hành vứt tàn thuốc trên mặt đất, dùng chân nghiền nát, hắn bắt lấy cổ áo Loan Ngọc, đè y ở trên tường.
Loan Ngọc nhắm mắt chờ đợi sự nhục mạ và đánh đập của hắn rơi trên người mình, nhưng chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ, ở trong không gian yên tĩnh này lại cực kỳ rõ ràng.
"Loan Ngọc. "
Loan Ngọc nghe thấy hắn kêu tên của mình, mang theo chút ôn hòa khàn khàn, là giọng điệu mà y chưa bao giờ nghe qua.
"Mày biết khẩu giao là gì không?"
0
Loan Ngọc trừng lớn đôi mắt, có chút không thể tin tưởng mà nhìn Nguyễn Thời Hành, cho rằng bản thân y nghe lầm rồi.
Rõ ràng mỗi chữ y đều hiểu, nhưng vì sao xếp lại thành câu y lại không thể lý giải được.
Thân thể y cứng đờ, ngay cả miệng cũng không tự giác ngậm chặt.
Trong lòng y bùng lên ngọn lửa phẫn nộ chưa từng có, ngay cả nắm tay cũng nắm thật chặt, nếu Nguyễn Thời Hành dám có cái ý tưởng này, y cũng không ngại cắn đứt luôn "của quý" của hắn.
Y nhớ tới nỗi khuất nhục đã từng trải qua trong quá khứ, nó xoáy sâu, qua lại quay cuồng trong đầu y, khuôn mặt xinh đẹp của Loan Ngọc tái nhợt như giấy trắng, trong mắt đong đầy tối tăm cùng thù hận.
Khóa quần đồng phục bỗng nhiên bị kéo ra, phần thân dưới chợt bị đụng vào làm Loan Ngọc sững sờ ngay tại chỗ.
Cái gì?
Nguyễn Thời Hành ngồi xổm trên mặt đất, may mắn thân thể này không cao lớn bằng hắn ở hiện thực, chẳng qua chỉ là một thiếu niên, nếu vẫn còn giữ chiều cao m phỏng chừng dù cho có ngồi xuống cũng không "ăn" được dươиɠ ѵậŧ Loan Ngọc.
Loan Ngọc mặc một cái qυầи ɭóŧ màu đen, Nguyễn Thời Hành đầu tiên sờ thử kích cỡ, rất là vừa lòng để sát mặt lại ngửi một hơi.
Không hổ là ngựa giống, thân thể có đủ vốn liếng để kiêu ngạo.
Lớn quá.
Nguyễn Thời Hành ngửi được mùi vị tanh nồng của dươиɠ ѵậŧ giống đực, thân thể dần trở nên hưng phấn, hắn thè lưỡi cách lớp vải qυầи ɭóŧ liếʍ láp, chẳng mất bao lâu miếng vải quần kia đã bị nước miếng tẩm ướt nhẹp.
Loan Ngọc chưa bao giờ chịu qua loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào như thế này, y dựa sát trên tường, ngơ ngác nhìn động tác của Nguyễn Thời Hành.
Người từng tay đấm chân đá y lúc trước bây giờ lại đang ngồi xổm dưới thân y, biểu tình thèm khát liếʍ nơi đó của y?
Huống chi nơi này vẫn là WC, tuy rằng bây giờ không có ai, nhưng lúc nào cũng có khả năng có người đi vào, người vừa tiến vào thì sẽ thấy ngay cảnh Nguyễn Thời Hành đang da^ʍ đãиɠ liếʍ dươиɠ ѵậŧ y.
kí©ɧ ŧɧí©ɧ xưa nay chưa từng có mau chóng khiến thân thể Loan Ngọc trở nên hưng phấn, trong mắt y mang theo màu đỏ tươi nhàn nhạt, đôi mắt không thèm chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Thời Hành.
Khuôn mặt Nguyễn Thời Hành thuộc kiểu kiên nghị, mày rậm mắt to, môi rắn chắc, ai cũng sẽ không nghĩ hắn hạ tiện rồi lại da^ʍ đãиɠ thèm khát dươиɠ ѵậŧ đàn ông như vậy.
Giờ phút này đôi môi đã từng phun ra những câu mắng chửi khắc nghiệt dơ bẩn lại đang hôn dươиɠ ѵậŧ y, như là đang nâng niu một món đồ quý giá nào đó.
Đồ đĩ đực, trong lòng Loan Ngọc tối tăm oán hận nghĩ.
Nguyễn Thời Hành đã cởi qυầи ɭóŧ Loan Ngọc xuống dưới, nhìn dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng nửa cương cứng, ngửi mùi vị của nó, há mồm ngậm lấy đầu khấc.
Căn dươиɠ ѵậŧ này của Loan Ngọc vừa nhìn đã biết là đồ của trai tân chưa sử dụng lần nào, hình dạng xinh đẹp thẳng tắp, khác xa so với thân hình gầy yếu của y, nó giống như một con mãnh thú đang trương dương tự tại.