Đầu ngón tay y phun ra dòng nước, đem toàn thân Nguyễn Thời Hành đều rửa sạch một lần, rồi sau đó nhìn miệng huyệt sưng đỏ, hai ngón tay chậm rãi dò xét đi vào, móc ra từng cỗ, từng cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙, dòng nước ấm áp đi vào, rửa sạch sự nhớp nháp bên trong.
Tựa hồ Nguyễn Thời Hành bị động tác này làm cho không thoải mái, ngủ cũng không an ổn.
Sau khi Loan Ngọc thu thập Nguyễn Thời Hành thoả đáng lại lau rửa mặt kính một chút, mặc lại quần áo cho hắn, nằm ở bên người hắn mà trợn tròn mắt nhìn ngọn đèn lắc lư treo trên mái nhà.
Biến cố này đổ ập đến thực mau cũng thực đột nhiên, y vén lên tay áo, dấu răng trên cánh tay đã hoàn toàn biến mất, chỗ đó đã một mảnh trơn bóng láng mịn, nhìn không ra đã từng bị thương.
Y vươn đôi tay, một bàn tay cuồn cuộn dòng nước, một bàn tay nhấc lên gió xoáy.
Loại năng lực siêu tự nhiên này ở trước kia ngay cả nghĩ y cũng không dám nghĩ tới, nhưng bây giờ ngoài kia đã biến thành dáng vẻ này, y như vậy tựa hồ cũng không kỳ quái.
Hơn nữa không chỉ có dị năng, Loan Ngọc còn phát hiện thể chất của mình đã trở nên vô cùng mạnh mẽ, không hề gầy yếu vô lực, tuỳ ý người khác bắt nạt.
Dù cho thế nào thì y nhất định phải sống sót, trở thành kẻ mạnh, không để người khác dễ dàng xâu xé. Y nhìn khuôn mặt ngủ say của Nguyễn Thời Hành bên cạnh, càng thêm quyết tâm.
Mặc kệ người này trước kia đã đối xử với y thế nào, ở ngay thời khắc này hắn không bỏ rơi y không từ bỏ y, mọi việc phía trước y có thể không thèm để ý không hề truy cứu, dù cho hắn là đĩ đực không thể xa rời dươиɠ ѵậŧ đàn ông, như vậy thì từ giờ trở đi cũng chỉ có thể là kỹ nữ của một mình y.
Một giấc ngủ này của Nguyễn Thời Hành có thể nói là thoả mãn cực kỳ, lúc hắn mở mắt ra còn có chút sững sờ, hồi lâu mới phản ứng lại tình huống hiện tại là thế nào.
Quần áo trên người hắn đã được mặc lại đàng hoàng, trên người cũng vô cùng thoải mái, không có một chút dính nhớp nào.
Nguyễn Thời Hành đương nhiên biết đây là tác dụng dị năng của nam chính, nhưng hắn lại làm bộ không biết, cố ý kéo ra quần áo nhìn dấu hôn trên người mình, khuôn mặt xuất hiện một tia nghi hoặc.
Hắn nhìn về phía Loan Ngọc, sau đó bị nhan sắc của gương mặt kia bạo kích, đánh đến đầu óc hồ đồ.
Tóc mái có chút quá dài lúc trước của Loan Ngọc đã được y chỉnh sửa, lộ ra mặt mày xinh đẹp, màu da như cũ có chút tái nhợt bệnh trạng, vì y phủ lên một tầng thần bí lại xa cách, nốt ruồi màu đỏ dưới khoé mắt càng có thêm mấy phần yêu dị.
"Cậu... Thoạt nhìn có chút khác."
"Ừ, người tựa hồ sau khi bị quái vật cắn cũng không nhất định sẽ biến thành quái vật."
Loan Ngọc cho Nguyễn Thời Hành xem dị năng của mình, phát hiện Nguyễn Thời Hành chỉ kinh ngạc một chút, sau đó nhanh chóng mà tiếp nhận.
"Thì ra là thế, vậy cũng tốt, lỡ như sau này tôi bị cắn cũng không cần sợ hãi mình sẽ biến thành quái vật nữa."
Nguyễn Thời Hành dường như vui đùa nói mấy câu, dù sao hắn bị cắn cũng sẽ không thay đổi hiện trạng bây giờ.
"Cậu sẽ không bị cắn."
Sắc mặt Loan Ngọc bỗng chốc trở nên khó coi, trừng mắt nhìn Nguyễn Thời Hành một cái, thiếu chút nữa bị lời nói của hắn làm cho tức chết.
Đây cũng là vấn đề xác suất, Loan Ngọc một chút cũng không muốn thấy Nguyễn Thời Hành bị lũ quái vật ghê tởm đó cắn, lỡ như hắn thật sự biến thành quái vật... Tưởng tượng đến khả năng bản thân sẽ mất đi hắn, sắc mặt của Loan Ngọc lập tức trở nên lạnh lẽo đến khó coi.