Nguyễn Thời Hành vừa khóc vừa kêu, giọng của hắn đã có chút mất tiếng, lộ ra âm sắc khác biệt.
Loan Ngọc bị một tiếng "ông xã" kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đôi mắt đỏ rực, dươиɠ ѵậŧ chôn sâu trong thân thể Nguyễn Thời Hành càng thêm sưng to.
"Đừng lớn nữa mà... Không muốn... Bị đυ. nát mất... Ô a a..."
Lỗ đít Nguyễn Thời Hành bị đυ. thành một cái huyệt động sâu hút lại sưng đỏ, so với âʍ ɦộ của kỹ nữ bị ngàn người cưỡi còn muốn da^ʍ đãиɠ hơn gấp trăm ngàn lần.
Nước mắt Nguyễn Thời Hành vô thức rơi xuống, nhưng hai mảng mông to bự dưới tình huống bị người không hề thương tiếc quất đánh lại còn đón ý nói hùa mà không ngừng đong đưa qua lại.
Loan Ngọc như ý muốn của hắn, y mạnh bạo bắt lấy cặp vυ" đang không ngừng lắc lư kia, nắm đầu vυ" Nguyễn Thời Hành ác độc lôi kéo.
Trong trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức tận cùng này, Nguyễn Thời Hành sướиɠ đến da đầu tê dại, kɧoáı ©ảʍ bắn tinh trộn lẫn với cảm giác buồn ŧıểυ làm hắn rêи ɾỉ thất thanh.
"Muốn đi ŧıểυ... Thả tôi ra... A a a... Tôi muốn ŧıểυ... Ô..."
Điểm mẫn cảm bị người hung ác đỉnh lộng, Nguyễn Thời Hành bị ôm lên, rời khỏi mặt gương, dươиɠ ѵậŧ theo đó cao cao đứng thẳng, dâm mĩ lại sắc tình.
"Ông xã ôm em đi ŧıểυ."
Giọng nói Loan Ngọc khàn khàn, ánh mắt thẳng băng chặt chẽ nhìn chằm chằm Nguyễn Thời Hành trong gương, ánh mắt mang theo cảm giác hưng phấn quỷ dị.
"Nước ŧıểυ... A... Tè ra quần rồi... Bị ông xã đυ. bắn nước ŧıểυ... Ô..."
Nguyễn Thời Hành nghẹn ngào, sướиɠ đến lý trí đã vẫy khăn trắng tạm biệt hắn, xa xa không hẹn gặp lại.
dươиɠ ѵậŧ Nguyễn Thời Hành chỉ còn phun ra một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng loãng, tiếp đó là nước ŧıểυ màu vàng nhạt không ngừng tuôn ra.
Nước ŧıểυ bắn lên trên mặt gương rồi tí tách rơi xuống, ngay cả Nguyễn Thời Hành khi nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của bản thân cũng cảm thấy thẹn, nhưng kɧoáı ©ảʍ khi ŧıểυ ra quá mức mãnh liệt, lỗ đít hắn vẫn đang ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ Loan Ngọc không buông, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác này làm cơn sướиɠ của hắn đạt tới đỉnh điểm.
Loan Ngọc ôm chặt Nguyễn Thời Hành, dươиɠ ѵậŧ đâm vào vài cái nữa mới coi như thoả mãn mà bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới vào bên trong lỗ đít hắn.
Nguyễn Thời Hành cảm giác thân thể mình đã sức cùng lực kiệt, mệt tới độ một đầu ngón tay cũng nhấc không nổi, cả người hắn bây giờ đều là hương vị tanh hôi của tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông, dấu hôn, dấu cắn, dấu tay cùng vết véo cơ hồ trải rộng khắp thân thể hắn, rất có tính công kích cùng du͙© vọиɠ ngược đãi. Nhưng Nguyễn Thời Hành không thể nghi ngờ là thập phần thoả mãn, hắn chưa bao giờ được làʍ t̠ìиɦ vui sướиɠ tràn trề như vậy, thật là đủ sướиɠ về thể xác lẫn tinh thần.
Không hổ là nam chính của truyện ngựa giống một đêm "làm" bảy người, thể lực tốt thiên phú cao, hàng to xài tốt, quả thực hạnh phúc đến vô biên.
Nhưng hạnh phúc quá độ cũng không phải chuyện tốt, lúc Nguyễn Thời Hành cảm giác được Loan Ngọc lại muốn làm lần nữa, eo hắn lập tức mềm nhũn.
"Đừng làm nữa, tôi mệt sắp chết rồi, để tôi nghỉ ngơi một chút đã."
Nguyễn Thời Hành dựa vào trên người Loan Ngọc hừ cười hai tiếng, dù cho khai trai cũng không thể phóng túng như vậy, cũng may ngựa giống còn chút tình nghĩa nên chưa sử dụng hết lực, nếu không hắn phỏng chừng đã bị đυ. chết.
"Không phải là cậu chủ động bò lên người tôi sao? Thế nào, không hài lòng?"
Loan Ngọc cười lạnh, nhưng thấy Nguyễn Thời Hành thật sự mệt mỏi, cũng dần dần đánh mất suy nghĩ định làm tiếp lần nữa.
"Vừa lòng, cực kỳ vừa lòng, nhưng tôi thực sự mệt muốn chết rồi..."
Nguyễn Thời Hành cười nói, âm thanh hắn nhỏ dần, nhỏ dần, cứ như vậy mà ngủ mất.
Loan Ngọc lặng yên nhìn người trong lòng ngực, đem hắn đặt ở trên nệm.