La Hưng Tổ dâng bạc lên, do một tay Lâm Tô thúc đẩy, chiến tích đưa lương thực cho tướng sĩ biên quan, hệ thống tính cho Lâm Tô. Điểm chiến tích lần này, cô tăng liền hai cấp, thành chính tam phẩm Thị Lang hộ bộ.
Ba năm, từ một huyện lệnh tòng thất phẩm nho nhỏ, lên chính tam phẩm Hộ bộ tả thị lang, tốc độ không chậm. Thanh danh sủng thần Lâm Tô dần dần ngồi vững.
Sau khi lên chính tam phẩm, hệ thống ban thưởng hai thứ, một cái là bách khoa toàn thư nấu nước, một cái là bách khoa y thuật. Cho tới hiện tại, trong hệ thống ban thưởng của Lâm Tô còn bảy thứ: Bắp ngô và khoai lang, thủy tinh, xi măng, công nghệ cất rượu. Bắp ngô và khoai lang, cô định qua đầu xuân, trồng ra, còn những thứ khác phải đợi thời cơ mới đưa ra.
Trừ những thứ này, sau khi lên chính tam phẩm, hệ thống lại mở thêm một chức năng mới —— thu thập anh hùng.
Thu thập anh hùng là bồi dưỡng thế lực của riêng mình, Lâm Tô xuất thân hàn môn, không có gia tộc làm chỗ dựa, cô lại không định cưới vợ, cho nên cũng không có thể lực bên ngoại nào. Cho dù là đại gian thần, chỉ một mình đơn phương độc mã sao được? Cho nên cô cần tự mình bồi dưỡng, lôi kéo, tổ chức vây cánh của bản thân.
Trên thực tế, từ lúc trở thành đại hồng nhân của Hoàng thượng, không ít viên quan bên dưới nịnh nọt sát lại. Nhưng những người này gian xảo khác Lâm Tô, những người nay là chân chính tiểu nhân, vô tích sự, ức hiếp bách tính, việc ác vô tận. Lâm Tô không phải ai cũng thu về vây cánh mình, cho dù xảy ra chuyện gì, không liên quan tới cô. Cho nên, mấy cái nghe mùi tanh đi đến(*), cô không thu một cái nào.
(*) Mùi tanh là chỉ danh hám tiền của Lâm Tô.
Ngược lại hợp khẩu vị của cô, cô bây giờ là một thân một mình, không có thủ hạ đắc lực, coi trọng ai cũng không thể tự thân xuất mã đi chiêu mộ người ta về chứ? Vậy cũng hơi phèn. Cho nên, hệ thống thu thập anh hùng đến rất đúng lúc, không có việc gì ra đường dạo chơi, đã có thể phát động nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, là giống như Phong Tiểu Tiểu, tự động đi đến cửa.
【Anh Tài Phó Dĩnh Xuyên, thạo mưu kỵ binh, cơ thể cường tráng, phóng túng không trói buộc, yêu rượu như mạng. Vì gia cảnh sa sút, lưu lạc đầu đường, hắn đòi uống rượu với ngươi, ngươi sẽ:
1, Nghèo túng như thế, có tác dụng à? Chế nhạo hắn, nghênh ngang rời đi. (Ban thưởng: Mười đồng tiền.)
2, Anh hùng không cần xuất thân, đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, dùng rượu ngon chiêu đãi. (Ban thưởng: Anh hùng Phó Dĩnh Xuyên.) 】
Lâm Tô chỉ ra đường thử, quả nhiên phát nhiệm vụ.
Cô nhìn về phía bóng người trong góc tường, nhìn không ra tuổi tác mang đồ rách rới, râu ria xồm xoàm, hình tiêu, nói là tên ăn mày cũng có người tin. Hắn ngồi dưới đất, nhắm mặt tựa lên tường, trên tay cầm một vò rượu, miệng bình nghiêng một bên, đã hết. Dáng vẻ này, tự nhiên lộ ra hương vị tiêu sái tự nhiên.
Lâm Tô không để ý, người có tài chắc chắn tính tình cổ quái. Cô cười khẽ một tiếng, "Rượu của ngươi, vị rất nhạt, không khác gì nước lã. Phủ thượng ta có rượu ngon, muốn nếm thử không?"
Phó Dĩnh Xuyên đột nhiên mở mắt, "Phủ thượng thu của đại nhân ở đâu?"
"Phố Đông Lâm, Lâm phủ. Mười ngày sau, ta chuẩn bị rượu ngon chiêu đãi bằng hữu."
Nói xong, mặc kệ hắn có đồng ý hay không, nhấc chân rời đi.
Phó Dĩnh Xuyên nhìn hướng cô đi, nhìn một lúc lâu, đột nhiên cười lên, "Đã có rượu ngon, sao lại không?"
Lâm Tô biết Phó Dĩnh Xuyên sẽ không từ chối, nên đi đến phố nghề mộc, định đặt trước một bộ dụng cụ, dùng để cất rượu.
Nói chuyện với ông chủ xong, Lâm Tô chuẩn bị hồi phủ.
"Tiểu Tử, nhìn qua ngươi là người có học, vậy mà làm chuyện bỉ ổi! Ăn cơm không trả tiền? Mọi người lại xem, nhìn người này có đức hạnh gì..."
Lâm Tô bị một đám người chặn đường, bất đắc dĩ dừng chân, làm quần chúng ăn dưa.
Giữa đám người, là một ông chủ quán rượu, và một thanh niên mặc trường sam màu xanh. Theo lời ông chủ, hình như người này ăn cơm không trả tiền.
Người kia như con gà con bị ông chủ to con xách lên, mặt đỏ tới mang tai nói, "Xin, xin lỗi, ta có mang tiền, nhưng tìm không thấy..."
"Hừ! Nhìn dáng vẻ nghèo kiết xác của ngươi, ngươi vừa vào cửa ta đã chú ý, khách Hương Mãn lâu ta không phú thì quý, món rẻ nhất cũng hai đồng bạc, ngươi ăn nổi à! Lại còn mất túi tiền? Ta thấy ngươi là không có da mặt muốn quỵt một bữa cơm!"
Người thanh niên áo xanh giống như chưa từng gặp chuyện như thế này, mặt đỏ lên, ho khụ khụ nói không nên lời.
Lúc này, Lâm Tô nhận được một nhiệm vụ:
【 Hiện tại thí sinh Cố Tử Ngôn bị trộm túi tiền, bị ông chủ quán rượu coi là ăn cơm chùa, vào lúc quẫn bách, bị ngươi thấy, ngươi sẽ:
1. Chỉ là một thí sinh, chưa biết tiền đồ thế nào, không đáng tốn sức, làm như không nhìn thấy. (Ban thưởng: Mười đồng tiền.)
2. Tiện tay thôi, coi như kết thêm một mối duyên. (Ban thưởng: Anh hùng Cố Tử Ngôn.)】
EDIT: Morticia - Vee Chimtee.
Lúc này, cho dù cô không để hệ thống lấy mười đồng tiền vũ nhục mình, thì cũng chọn lựa chọn 2.
Cho nên, Lâm Tô đẩy đám người ra, mặt mày kinh hỉ nói với Cố Tử Ngôn, "Ta định đi tìm ngươi, vừa nãy trên đường, ngươi đi trước ta, ta thấy ngươi rớt túi tiền, gọi ngươi nửa ngày ngươi cũng không ngoảnh lại! Ngươi ấy, sơ ý quá, túi tiền của ngươi ở chỗ ta, đổi thành người khác có khi tìm không được nữa rồi!"
Cố Tử Ngôn nhìn túi tiền, vẻ mặt mờ mịt, đây không phải túi tiền của hắn mà?
Lâm Tô không giải thích nhét túi tiền vào tay hắn, Cố Tử Ngôn muốn từ chối, liền nghe được hướng gió của quần chúng vây xem thay đổi:
"Ta nói rồi, người trẻ tuổi này nhìn mặt mày thành thật, đâu giống người ăn chùa."
"Vô tình rớt tiền mới nháo ra chút hiểu lầm, giải thích rõ ràng là ổn rồi."
"May là tìm được tiền, nếu không nhận cái thanh danh này, tiền đồ của thư sinh này coi như xong đời!"
........
Cố Tử Ngôn sắc mặt trắng nhợt, mới hậu tri hậu giác nghĩ ra, thì ki khảo thí có một mục là khảo sát phẩm hạnh, nếu hắn thật sự ăn cơm chùa, thì tiền đồ của hắn xem như xong.
Cũng vì thế, Cố Tử Ngôn chấp nhận lí do thoái thác của Lâm Tô, xấu hổ lấy tiền ra trả.
Xong chuyện, ông chủ cũng không nắm lấy không thả, người vây quanh thấy không còn chuyện gì để nhìn, cũng đều tản đi.
Cố Tử Ngôn mặt mũi đầy cảm kích trả túi tiền cho Lâm Tô, "Đa tạ huynh đài ra tay tương trợ, nếu không đối với tại hạ mà nói là chuyện cực kì xấu. Tại hạ hổ thẹn, vừa rồi bất đắc dĩ mới nói láo, nhưng túi tiền này không phải của tại hạ..."
Lâm Tô mỉm cười, "Ta biết."
Cố Tử Ngôn giật mình nhìn cô, "Huynh đài biết? Vậy tại sao ngươi còn đưa túi tiền cho ta?"
Lâm Tô cười nói, "Ta nhìn người rất chuẩn, cảm thấy ngươi không giống người cố ý ăn chùa. Nhưng nếu ta thay ngươi tính tiền, sợ không thể tẩy sạch vết bẩn này, cho nên mới ra hạ sách này. Nguyên nhân quan trọng nhất để tẩy sạch vết bẩn này là tiền đồ của ngươi."
Cố Tử Ngôn càng cảm kích, bèo nước gặp nhau, đối phương lại tín nhiệm hắn như thế, lại còn quan tâm đến thanh danh của hắn, còn dùng kế cứu hắn, "Huynh đài đại nghĩa, ta ghi nhớ trong lòng, một ngày nào đó sẽ tương báo!"
Lâm Tô khoát khoát tay, "Chuyện nhỏ, không cần nhắc tới. Còn nữa, túi tiền này ngươi cầm lấy, coi như ta cho ngươi mượn. Tiền của ngươi mất rồi, chắc bây giờ cũng không mấy dư dả, đi ngoài đường, lỡ có gặp người có chuyện, cũng nên giúp đỡ nhau."
Cố Tử Ngôn cảm động rưng rưng nước mắt, "Huynh đài đại ân đại đức, ta, ta không biết nên báo đáp như nào..."
Lâm Tô tiêu sái quay người rời đi, vừa đi vừa phất tay, "Không cần, hữu duyên gặp lại."
Cố Tử Ngôn vội hỏi, "Còn chưa biết đại danh của huynh đài!"
Đáng tiếc, Lâm Tô không trả lời hắn, cũng không biết là không nghe thấy hay cố tình không nói.
Đi ra ngoài một chuyến, gặp hai anh hùng, một cái mang ơn, coi như cũng thu hoạch được kha khá. Mặc dù bây giờ không có tác dụng gì, nhưng Lâm Tô chưa vội thành lập tổ chức, cho nên cứ từ từ rồi mọi chuyện sẽ đến.
Đầu tiên, vẫn nên ủ chút rượu ngon, thu Phó Dĩnh Xuyên vào tay.
Lãnh cung.
Bóng đêm bao phủ, Triệu Dật không đốt đèn, ngồi xổm trong bóng tối chờ Tiêu Tuyết xuất hiện.
Tiêu Tuyết là một quỷ hồn đến từ tương lai, không thể ra nắng. Mặc dù người quỷ khác nhau, nhưng Triệu Dật không sợ cô ta, vì trong lãnh cung này, lòng người còn đáng sợ hơn cả quỷ.
"Triệu Dật, sao ngươi không đốt đèn? Dù ta là quỷ, nhưng ta vẫn sợ tối đấy!" Tiêu Tuyết vừa xuất hiện, liền hét lên.
Cô ta vẫn luôn trách móc như thế, nhưng Triệu Dật không cảm thấy chán ghét, trong lãnh cung quá tĩnh mịch, chỉ có cô, là tràn đầy sức sống như vậy, hoạt bát như ánh mặt trời, giống như bông hoa đặc biệt nhất trong cuộc sống của hắn.
Triệu Dật xin lỗi nói, "Thật xin lỗi, chỗ ta hết dầu rồi, phải đến tháng sau bọn họ mới đưa tới." Cũng có thể là tháng sau sau, có khi quên không đưa, cũng có khi bị ai đó cuỗm mất. Trước kia mỗi khi trời tối hắn chỉ nằm trên giường, không cần đốt đèn, chỉ là từ sau khi Tiêu Tuyết tới, cô ta sợ tối, mới đốt đèn. Cho nên dầu đốt đèn nhanh chóng dùng hết.
Tiêu Tuyết nghe ra hắn thấy áy náy, tùy tiện nói, "Thôi vậy, có ngươi bên cạnh, ta cũng không quá sợ."
Triệu Dật ấm áp trong lòng, từ 'bên cạnh' này khiến người ta đột nhiên cảm thấy ấm áp.
"Triệu Dật, dù sao bây giờ cũng không có đèn, ngươi cũng không ngủ được, hay chúng ta ra ngoài đi dạo đi!" Tiêu Tuyết nói, đột nhiên hào hứng, "Nếu không phải ta chỉ cách ngọc bội của ngươi nhiều nhất hơn một mét, ta đã sớm tham quan hoàng cùng một lần rồi! Thật sự muốn nhìn xem hoàng cung của một ngàn năm trước như thế nào, hậu cung có phải có rất nhiều mỹ nữ không..."
Triệu Dật có chút do dự, hắn không thể ra ngoài lãnh cung, vạn nhất bị người ta bắt gặp, sợ không thoát thân nổi. Nhưng nếu Tiêu Tuyết muốn...
"Được rồi, nhưng chúng ta không thể đi quá xa."
Tiêu Tuyết nghe thấy hắn đồng ý, còn nghe được gì nữa? Liên tục gật đầu, "Ừm ừm, đi nhanh đi."
Thế là, bị Tiêu Tuyết giật dây, Triệu Dật lần đầu ra khỏi cửa lớn lãnh cung.