"...Lâm đại nhân, đây là chút tâm ý của tiểu nhân, tấm lòng thành kính, mong đại nhân nhận lấy."
La Hưng Tổ cơ thể mập mạp ngồi trên ghế, hơi buồn cười. Trên tay cầm khăn, không ngừng lau mồ hồi, trên mặt toàn nịnh nọt lấy lòng.
Trong hộp gỗ tử đàn hắn đưa tới, có một xấp ngân phiếu. Lâm Tô hờ hững nhìn lướt qua, chỉ một tờ mặt trên thôi đã là một vạn lượng. Đựng trong hộp, ít nhất cũng tầm mười tờ.
Đối phương không có khả năng vô duyên vô cớ đưa tiền cho cô, trên thực tế, vị La lão bản này lấy ra là có chuyện cần nhờ.
La Hưng Tổ ở vòng thương nhân kinh thành, coi như nhân vật có tên tuổi, gia lớn nghiệp lớn, cửa hàng trải rộng cả nước.
Chỉ là, ở nơi một cây ngã đập chết mười người, có chín cái là quan viên trong kinh thành, chỉ có tiền thì không là gì. Nhất là, đây còn là thời cổ đại, địa vị của thương nhân rất thấp, dưới chân thiên tử còn có nhiều quan to có quyền có thế.
La Hưng Tổ chỉ có một đứa con, bị người nhà sủng đến không biết trời cao đất rộng, mấy ngày trước phát sinh xung đột với người khác, đánh gãy một chân của đối phương, bây giờ đang bị nhốt trong đại lao Hình bộ. Gia hỏa chân bị gãy tuyên bố muốn giết chết hắn.
La Hưng Tổ dù gia lớn nghiệp lớn, nhưng chỉ có một đứa con trai, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn hắn mất mạng, cho nên mới cầu ông bà bốn phương. Nhưng mà, người bị con hắn đánh gãy chân là con trai Thái sư, ai dám đi đắc tội Thái sư đi giúp hắn?
La Hưng Tổ không còn nơi cầu cứu, cuối cùng có người chỉ điểm cho hắn tìm được Lâm Tô.
Thứ nhất, trước mắt Lâm Tô là hồng nhân mới của Hoàng thượng, có khả năng giúp đỡ; thứ hai, vì Lâm Tô với con trai Thái sư Phùng Văn Sơn từng phát sinh xung đột, đã đắc tội Thái sư rồi; thứ ba, Lâm Tô yêu tiền, mà La gia không thiếu tiền.
Cho nên La Hưng Tổ đem tiền đến cửa.
Có người đưa tiền đến, không có chuyện đẩy ra, dù sao cô còn phải theo thiết lập gian thần. Chỉ là, làm thế nào để thu tiền về tay, có chút khó khăn. Không phải, cho dù thu bạc, cũng là tiền mất mạng.
Lâm Tô nâng chén trà, chậm rãi nhấp, tâm La Hưng Tổ theo sự trầm mặc của cô là tăng lên.
"La lão bản là người thông minh, nói chuyện với người thông minh không cần quanh co lòng vòng."
La lão bản lại lau mồ hôi, liên tục gật đầu, "Đại nhân ngài cần gì cứ nói."
Lâm Tô không ngẩng đầu vung ra một chữ, "Ít."
Ít? Là chê tiền ít?
Quả nhiên như lời đồn, Lâm đại nhân là người tham tiền. La Hưng Tổ không sợ ngược lại mừng, tham tiền càng tốt, nếu hắn ngại ít, đã nói rõ việc này làm được!
La Hưng Tổ cười rạng rỡ nói, "Đại nhân, đây chỉ là tiền đặt cọc, sau khi thành công, có hậu tạ khác!"
Lâm Tô từ chối cho ý kiến, "Nếu không thấy được thành ý của La lão bản, bản quan không có hứng nói chuyện với ngươi, ngươi lấy bài ra đánh với ra, thì những thứ khác không cần nhiều lời. Tại hỏi lại, ngươi nguyện ý lấy ra bao nhiêu gia sản cứu lệnh công tử?"
La Hưng tổ giật mình, đột nhiên có dự cảm xấu, hắn thử thăm dò, "Tiểu nhân ngu dốt, ý đại nhân là..."
La Hưng Tổ có thể chống đỡ gia nghiệp lớn như thế, chắc chắn có tính nhạy bén, nói gì mà ngu dốt, Lâm Tô không tin.
"La lão bản không cần giả bộ, sói không bỏ con, không có con trai kế thừa gia nghiệp, thì ngươi để lại gia tài bạc triệu này làm gì!"
La Hưng Tổ đổ mồ hôi lạnh liên tục, mặc dù biết Lâm Tô lòng tham không đáy, nhưng không ngờ tới hắn mở miệng là toàn bộ gia nghiệp nhà mình!
Lâm Tô nhìn hắn, đã biết hắn suy nghĩ nhiều, không giải thích nhiều, "Không tính phần hiếu kính bản quan, ngươi lấy ra hai phần ba gia sản, bản quan tự chuẩn bị tốt tất cả. Không chỉ là chuyện này, mà sau này cũng không có ai dám động tới ngươi."
Mắt La Hưng Tổ lóe lên, nếu chỉ là chuyện của con cái, dâng lên gia tài bạc triệu, chắc chắn chịu thiệt, nếu là người khác, có lẽ không cần nhiều bạc như thế đã làm được chuyện. Nhưng cái hắn để ý là câu tiếp theo, sau này ai cũng không dám đụng đến hắn...
Trước mắt Lâm đại nhân là hồng nhân duy nhất của Hoàng Thượng, nếu nhả ra hai phần ba gia sản, dựa vào chiếc thuyền này, cũng không tính chịu thiệt. Nhưng chỉ sợ chính Lâm đại nhân không được ổn định, tục ngữ nói gần vua như gần cọp, vạn nhất ngày nào đó Lâm đại nhân bị bệ hạ trách tội, thế chẳng phải hắn ủy thác sai người, gia tài bạc triệu chảy về sông về biển?
Đây là nguyên nhân nhiều năm qua hắn không dám tiếp xúc với quan viên, thà dụ tất cả mọi người, cũng không dám chỉ đi theo một người, đắc tội những người khác. Nếu đại thụ đổ, thì đường làm ăn của hắn thế nào? Tác hại là bây giờ hắn có chuyện, lại cầu cứu không được.
La Hưng Tổ đổ ra một tầng mồ hôi, trong lòng nhanh chóng tính toán, rất nhanh đã ra lựa chọn, thật trọng thi lễ với Lâm Tô, "Tất cả, nhờ vòa Lâm đại nhân."
EDIT: Morticia - Vee Chimtee.
Hắn có thể chìm nổi nhiều năm trong giới thương trường như thế, quyết đoán vẫn phải có. Quan trọng nhất là, con trai còn đang ở trong đại lao, không phải ai cũng có dũng khí đối nghịch với Thái sư. Như Lâm đại nhân nói, nhi tử không có, hắn cầm gia tài bạc triệu làm gì?
Lâm Tô lấy được câu trả lời, hài lòng cười, "Yên tâm, La lão bản, ngươi sẽ cảm ơn ta."
La Hưng Tổ lại lau mồ hôi, liên tục gật đầu, trong lòng không dám gật bừa. Lâm đại nhân rõ ràng nhân lúc cháy nhà đi hôi của, một phát đã nuốt hơn phân nửa gia sản của hắn, sau này, hắn sao thỏa mãn được khẩu vị của đối phương?
Lúc Lâm Tô đến ngự thư phòng, Nguyên Hòa Đế đang ở bên trong nổi trận lôi đình.
"...Chuyện này cũng muốn bạc của trẫm, chuyện kia cũng cần bạc, mấy năm nay quốc khố thiếu hụt, nhập không đủ xuất, các ngươi không nghĩ biện pháp đưa tiền vào quốc khố, còn trăm phương ngàn kế móc ra từng chút! Trước mắt rất hay, Bắc Man xâm lấn, tướng sĩ biên cương đói bụng, mang áo giáp mỏng đi tác chiến, tử thương thảm trọng, lại còn không phát lương thực, đợi đến lúc Bắc Man đánh đến kinh đô đi!"
"Hoàng thượng bớt giận!"
...
Lâm Tô nghe xong, liền biết cơ hội tốt, cô không để người vào thông báo, đừng ngoài cửa, chỉ chờ Hoàng Thượng nhả hết tức giận lên người đám vô tích sự.
Không bao lâu, một đám quan viên đi ra, là mấy vị quyền cao chức trọng triều Đại Hán. Một đám cáo già, bị Hoàng Thượng mắng cũng không nhìn ra chút tinh thần sa sút nào, bộ dáng đa mưu túc trí.
Chỉ có Thái sư lúc nhìn thấy Lâm tô, thay đổi sắc mặt, nhưng ngại đây là ngự thư phòng, không tiện phát tác, lúc gặp thoáng qua, hắn ngừng một chút, "Lâm đại nhân tự mình đảm bảo, đừng duỗi tay quá dài. Hừ!"
Lâm Tô không ngoài ý muốn, tất nhiên đối phương đã biết chuyện La Hưng Tổ đến phủ thượng của cô cầu cứu, không có phản ứng mới kì lạ.
Lúc Lâm Tô tiến vào ngự thư phòng, Nguyên Hòa Đế đã phát hỏa xong, ngữ khí đối với Lâm Tô cực kì hòa hoãn, "Ái khanh đến rồi."
Lâm Tô đi thẳng vào vấn đề, "Hoàng Thượng đang lo chuyện lương thực ở biên quan đúng không?"
Vừa nhắc tới chuyện này, Nguyên Hòa Đế lại nhíu mày, "Không lừa ái khanh, trẫm thật sự lo chuyện lương thực. Mấy năm trước thiên tai nhân họa không ngừng, trâm thương tiếc bách tính lầm than, cho nên miễn thuế má ba năm toàn quốc, để bách tính nghỉ ngơi lấy lại sức. Nếu không phải do ái khanh phát hiện khoai tây và bông, không biết phải bao lâu nữa bách tính mới thoát khỏi cảnh khổ cực. Nhưng miễn thuế, cũng dẫn đến quốc khố nhập không đủ xuất, bây giờ đã đến mức cùng đường bí lối, trẫm thật sự không còn cách nào khác. Tìm các đại thần nghĩ cách, cái nào cũng từ chối, giả câm vờ điếc, hừ! Trẫm phát bổng lộc cho bọn họ để bọn họ làm việc như thế!"
Nguyên Hòa Đế nghĩ tới chuyện vừa rồi, tức giận lại bốc lên.
Lâm Tô mỉm cười, "Hoàng Thượng bớt giận, hôm nay thần đến là đưa bạc cho Hoàng thượng."
*
Thái giám truyền thánh chỉ đã đi hồi lâu, La Hưng Tổ vẫn không tin điều mình vừa nghe.
Mấy ngày trước hắn nói chuyện tiền tài với người nhà, khó khăn lắm mới góp đủ tiền đưa cho Lâm đại nhân, trở về thấp thỏm chờ tin. Mấy ngày liên tục không thấy phủ thượng Lâm đại nhân có động tĩnh gì, có thời gian hắn nghi ngờ có phải Lâm đại nhân thu tiền rồi thì không làm việc nữa không, thình lình nghênh đón một đạo thánh chỉ.
Hắn mơ hồ không nghe rõ thái giám truyền chỉ nói gì, chỉ biết là tất cả là lời khen, theo thánh chỉ còn có một cái biển, bên trên viết "Trung nghĩa gia truyền."
La Hưng Tổ nhéo mấy lần, tay bị nhéo đến đau điếng mới xác định bản thân không nằm mơ.
Hắn xem đi xem lại thánh chỉ mới xác định, đây là Hoàng thượng khen ngợi hắn, cảm động hắn trung quân vì nước, vì triều đình dâng mười triệu lượng bạc, mua lương thực, đưa đến biên quan, bảo vệ quốc gia.
Sau khi La Hưng Tổ kịp phản ứng, mừng rỡ như điên, hắn thế nào cũng không nghĩ tới Lâm đại nhân đưa hắn niềm vui to lớn này!
Thương và sĩ không thể bắt tay với nhau, thương nhân là có gia tài bạc triệu, đó cũng là chỗ sĩ nhân xem thường. Nhưng không ngờ, có một ngày bản thân được Hoàng thượng khen ngợi, chính miệng nói: Trung nghĩa gia truyền.
Thì ra Lâm đại nhân thu mười triệu bạc là dùng vào việc này! Hắn còn tưởng Lâm đại nhân thu vào túi riêng, thì ra là kiếm tiền trung gian.
La Hưng Tổ mặt mày hổ thẹn, trong lòng cảm kích Lâm đại nhân, Lâm đại nhân nói sau này không có ai dám đụng đến hắn, thật sự làm. Có thánh chỉ này của Hoàng thượng, sau này ai muốn động đến hắn phải cân nhắc chút. Cái này so với dựa vào một cây đại thụ còn vững hơn nhiều, đại thụ ngược lại, Hoàng thượng khen ngợi lại có thế hệ tương truyền. Nhưng trải qua chuyện này, La Hưng Tổ quyết định dựa vào cây to Lâm đại nhân.
Mà La Tử Vọng trong đại lao Hình bộ, Hoàng thượng truyền khẩu dụ, La Hưng Tổ mới lập công cho triều đình, chuyện con hắn đả thương người khác, nhân từ xử nhẹ.
Chính miệng Hoàng thượng đã lên tiếng, Hình bộ còn dám không nghe? Lúc thả La Tử Vọng ra, chỉ phán La gia bồi thường tiền thuốc men cho Phùng Văn Sơn.
La Hưng Tổ cảm thán, bạc tặng đi này, quá đáng giá!
*
Trong lãnh cung, Triệu Dật cùng Tiêu Tuyết nghe được đám thái giám nghị luận, biết được hôm nay Lâm Tô tiến cung, đưa Hoàng thượng mười triệu lượng bạc, hóa giải chuyện gấp. Hoàng thượng cao hứng, nâng hắn lên chính tam phẩm Hộ bộ tả thị lang.
Tiêu Tuyết nói, "Thấy chưa, ta đã nói rồi, Lâm Tô là đại gian thần, chỉ biết nịnh nọt. Mà bây giờ hắn mới chỉ là tam phẩm Thị lang bộ Hộ, lại xuất thân hàn môn, làm sao có được mười triệu lượng bạc? Còn không phải vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân, chèn ép bách tính mới có bạc? Chuyển tay đưa cho Hoàng thượng đổi lấy tiền đồ, hắn tính toán thật cao tay!"