Tang Kiến gật đầu, chậm rãi bước vào con hẻm.
Khi đi ngang qua thùng rác, cô nhổ cây kẹo mút đã ngậm trong miệng suốt nãy giờ vào đó.
Bước chân cũng dừng lại.
Bên cạnh thùng rác, đúng như hệ thống nói, có một người đang trốn.
Dưới ánh trăng, có thể nhìn rõ gương mặt khiến người ta điên đảo của anh, nhưng lúc này sắc mặt anh trắng bệch như giấy, không chút huyết sắc, lại càng tăng thêm vẻ đẹp tiều tụy.
Tóc mái trước trán bị mồ hôi thấm ướt, môi mỏng mím chặt, đôi mắt không gợn sóng đang nhìn chằm chằm vào Tang Kiến, như thể muốn khoét một lỗ trên người cô.
Anh ngồi dựa vào tường, chiếc sơ mi trắng trên người đã lấm bẩn, áo vest ngoài bị anh ép chặt lên bụng, dường như để ngăn máu nhỏ xuống đất, tránh để lại dấu vết cho kẻ địch.
Tay còn lại cầm một khẩu súng, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Tang Kiến đang đứng trước mặt.
Lâu Diễn từ đầu đã biết có người đến, chỉ là đối phương không vội, anh tưởng không phải đến tìm mình.
Không ngờ người đó vẫn tiến lại gần, càng không ngờ lại là một cô gái.
Lâu Diễn lạnh lùng, giọng khàn khàn nói: “Cút!”
Vừa nói vừa giơ khẩu súng lên, đầy vẻ đe dọa.
Tang Kiến từ trên cao nhìn xuống hắn một lúc lâu.
Khẩu súng trong tay Lâu Diễn chẳng có chút uy hiếp nào với cô.
Nếu anh dám nổ súng, chưa nói đến việc có giết được cô hay không, nhưng chắc chắn sẽ bị kẻ truy sát phát hiện, rồi chết tại chỗ.
Một lúc sau, khi Tang Kiến định mở miệng, đầu bên kia con hẻm bỗng vang lên tiếng bước chân.
Có người đuổi tới.
Lâu Diễn mím môi, liếc nhìn cô gái lạ mặt trước mắt, người chẳng có chút sợ hãi nào.
Anh thu súng lại, cố gắng vịn tường đứng dậy rời đi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh cảm thấy một bóng đen ập tới, cả người không kiểm soát được mà ngồi phịch xuống đất.
Ngay sau đó, anh thấy Tang Kiến nhanh chóng tháo mũ lưỡi trai trên đầu, úp lên đầu mình, che kín mặt.
Tang Kiến lại cởi áo khoác ngoài, phủ lên người Lâu Diễn, che đi phần bụng đã nhuốm máu đỏ.
Khi Lâu Diễn còn đang kinh ngạc, lại cảm thấy chân mình nặng trĩu, Tang Kiến ngồi thẳng lên đùi anh, dùng tư thế cực kỳ ám muội ép hắn vào tường.
“Cô…” Lâu Diễn kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Soạt một tiếng, chiếc sơ mi của anh bị Tang Kiến xé toạc, lộ ra xương quai xanh trắng nõn và bờ vai rắn chắc.
Tang Kiến chẳng quan tâm anh phản ứng thế nào, làm xong tất cả liền đưa tay bóp cằm hắn, ép anh ngẩng đầu lên, rồi cúi xuống hôn bằng tư thế đầy áp đảo.
Hương chanh thơm mát lan tỏa trong miệng Lâu Diễn, ngọt ngào.
Ngọt đến mức khiến đầu óc anh choáng váng.
Anh vừa bị người ta chiếm tiện nghi sao?
Ngay lúc đó, ở góc hẻm xuất hiện năm tên du côn cầm gậy gỗ, khiến Lâu Diễn đang định đẩy Tang Kiến ra phải dừng tay.
Lập tức hiểu ra, cô đang giúp anh.
Chỉ là cách làm này… thật sự hơi khó coi.
“Đại ca, có người!”
Đám người vừa vào hẻm đã thấy Tang Kiến và Lâu Diễn bên cạnh thùng rác.
Tang Kiến ngồi trên người Lâu Diễn, ngoài đôi chân dài của anh thì những chỗ khác đều bị cô che kín, thêm chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, không thể nhìn rõ mặt anh.
Cảnh tượng này giống như một nữ lưu manh đang ép buộc một trai ngoan, thật không nỡ nhìn.
Nhưng nghĩ lại, đây là khu Tây Bắc, xảy ra chuyện như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Khu Tây Bắc là vùng xám nổi tiếng của thành phố T, đủ loại người tụ tập.
Những chuyện ép buộc thế này, gần như ngày nào cũng có, chẳng ai quản.