Đêm se lạnh.
Trong một con hẻm nhỏ ở ngã tư phía tây bắc thành phố T, một cô gái mặc đồ thể thao, đội mũ lưỡi trai, ngậm một cây kẹo mút trong miệng, hai tay đút túi quần, nghiêng người dựa vào góc tường, lặng lẽ chờ đợi điều gì đó.
Ánh trăng trong trẻo chiếu lên người cô, như phủ lên một lớp ánh sáng, khiến cô trông như một mỹ nhân dưới trăng, lạnh lùng và cao quý khó với tới.
Nhưng tất cả chỉ là giả tượng.
Lúc này, Tang Kiến đang trò chuyện với hệ thống trong đầu.
[Cậu có biết thời gian ngủ tốt nhất của con người là trước 11 giờ đêm không? Nếu bỏ lỡ thời gian ngủ lý tưởng, cơ thể tôi sẽ ngày càng tệ đi, cậu biết không? Cậu không biết! Cậu chỉ quan tâm đến việc phản diện có chết hay không.]
Trong đầu cô lập tức vang lên giọng máy móc: [Tôi tất nhiên là quan tâm hắn. Đừng quên nhiệm vụ của cô là để hắn chết một cách tự nhiên. Giờ không cứu, nếu hắn chết vì ngoài ý muốn thì nhiệm vụ sẽ thất bại đó.]
[Thất bại thì có ảnh hưởng gì đến tôi đâu, nhưng nửa đêm không ngủ thì cơ thể tôi sẽ yếu đi.]
Hệ thống: “……”
Tang Kiến đã liên kết với hệ thống này được một thời gian. Khi mới gặp nhau, cả hai đều khá dè dặt và chân thành.
Tang Kiến không hỏi hệ thống muốn làm gì, hệ thống cũng không hỏi cô có muốn làm nhiệm vụ hay không.
Cứ thế mà sống hòa bình vài tháng.
Cho đến mấy ngày trước, hệ thống cuối cùng cũng lên tiếng trước, hỏi cô có muốn giúp nó làm nhiệm vụ không.
Đúng lúc Tang Kiến “ngây thơ” muốn trải nghiệm cuộc sống xuyên nhanh, nên đã đồng ý.
Hai bên không có giao dịch gì, nhưng lại đạt được một kiểu thỏa thuận ngầm.
Vì vậy, dù nhiệm vụ thất bại cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Tang Kiến.
Chỉ không ngờ nhiệm vụ đầu tiên lại phải hành động giữa đêm khuya, hơi buồn ngủ thật đấy.
…
Nhiệm vụ của Tang Kiến là đến cứu phản diện boss.
Ai cũng biết, phản diện mạnh mẽ thì kết cục cuối cùng chỉ có một: bị nhân vật chính tiêu diệt.
Nhưng rất ít người biết, trước khi trở thành phản diện, họ đều có một quá khứ đau lòng không ai hay.
Tang Kiến chính là xuyên đến thời điểm đó, kịp thời công lược anh, ngăn anh hắc hóa thành phản diện, tránh khỏi số phận bị nhân vật chính tiêu diệt.
Còn phải đảm bảo anh chết một cách tự nhiên trong thế giới nhỏ, không phải do tai nạn.
Nhiệm vụ khá đơn giản.
Dù thất bại không ảnh hưởng gì đến cô, nhưng nhiệm vụ đơn giản thế này, cô không cho phép mình thất bại.
Vì vậy, dù không thích hành động giữa đêm, cô vẫn đến.
Tình hình hiện tại là: phản diện boss tương lai đang bị truy sát, đang chạy trốn.
…
Hệ thống vẫn đang suy nghĩ về câu nói “nhiệm vụ thất bại chẳng ảnh hưởng gì đến tôi” của Tang Kiến.
Nếu đã không ảnh hưởng gì, vậy nó có thể chơi trò kích thích hơn không?
Không biết qua bao lâu, nó đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: [Mục tiêu cần cứu – Lâu Diễn – đã xuất hiện! Hắn trốn vào con hẻm phía trước, mau đi cứu!]
Tang Kiến, người vẫn đứng yên dựa vào tường, cuối cùng cũng động đậy.
Cô cắn nát cây kẹo mút trong miệng, đưa tay kéo thấp vành mũ, sau đó hai tay đút túi, bước về phía con hẻm phía trước.
…
Giữa con hẻm đó, sát tường có hai thùng rác lớn, mùi hôi thối nồng nặc.
Trong mùi hôi đó còn lẫn một chút mùi máu tanh, nếu không ngửi kỹ thì không phát hiện ra.
Tất nhiên, người bình thường khi đi ngang qua thùng rác hôi thối đều sẽ nín thở.
Có lẽ, Tang Kiến không phải người bình thường.
Dù thấy hôi, nhưng không ảnh hưởng gì đến cô, thậm chí cô còn đang nhai vụn kẹo mút trong miệng.
Kẹo mút vị chanh, chua chua ngọt ngọt, rất ngon.
[Phía sau thùng rác, bị đâm một nhát vào bụng, hiện đang mất máu quá nhiều.] Hệ thống tốt bụng nhắc nhở Tang Kiến.
P/S: Truyện này nữ chính sủng nam chính, nam chính cực kỳ ủy mị, phi logic và ngốc nghếch, có bàn tay vàng siêu cấp. Là truyện ngọt sủng, đọc để giải trí.
Tự cân nhắc trước khi đọc.
Theo chân nam chính, mỗi ngày học một chiêu trà xanh.