Cậu vỗ vỗ trán, đứng dậy định đi khỏi chỗ này, chỉ là vừa ngước mắt lên liền phát hiện một người thanh niên đeo khẩu trang xuất hiện trước mặt mình. Sở Hạ nhìn không rõ dáng vẻ người thanh niên này, hệ thống lại nhắc nhở trong đầu cậu nói rằng đó là Bạch Nhất Cảnh.
Sở Hạ ồ một tiếng xong, người kia vẫn không đứng dậy.
Bạch Nhất Cảnh cau mày nhìn Sở Hạ ngay trước mặt mình, trên tay cầm ly rượu màu lam nhạt, trong đó có đá vụn trôi nổi, như là sao sáng trong đêm khuya làm bầu trời đêm đẹp đẽ. Vẻ mặt cậu ta lạnh lùng hỏi: “Ly rượu này là chú tìm người đưa cho tôi à?”
Phía sau Bạch Nhất Cảnh còn có một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, là trợ lý Trần bên cạnh Bạch Ngạn. Khuôn mặt anh ta nhìn Sở Hạ đầy mỉa mai, giống như nhìn một tên hề đang nhảy nhót.
Đầu óc Sở Hạ như bị cái gì đó cầm búa đập đến hoa mắt. Bỗng dưng cậu nghĩ đến đêm nay nguyên chủ vốn là tìm người hạ thuốc trong ly rượu của Bạch Ngạn. Cậu ta còn nghĩ muốn tìm người làm cậu ấy.
Bây giờ xem ra hơn nửa kế hoạch thất bại rồi.
Không chỉ thất bại, cậu ta còn bị bắt lại.
Xem sắc mặt hai người này, e rằng hôm nay chỉ sợ không thể bỏ qua chuyện tốt đẹp này. Sở Hạ ngẫm nghĩ, thoáng chốc nở nụ cười đứng dậy, hơi cứng đờ người nhìn Bạch Nhất Cảnh cười nói: “Có lẽ nó được đưa nhầm, vốn dĩ là cho tôi.”
Bạch Nhất Cảnh lộ vẻ mặt giống y biểu cảm một người đần, đưa ly rượu kia tới trước Sở Hạ, chau mày nói với cậu: “Vậy chú uống đi.”
Sở Hạ nhận lấy, hơi do dự một chút sau đó uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Hệ thống trong đầu cậu liên tục kêu tích tích tích, nhắc nhở cậu thứ này không có lợi cho sức khỏe. Sở Hạ thầm nghĩ dù không có lợi cho sức khỏe cũng còn hơn lúc về bị Bạch Ngạn rót mười ly.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Bạch Ngạn từng cảnh cáo cậu ta. Nếu cậu ta ra tay với Bạch Nhất Cảnh thì cậu ta làm gì Bạch Nhất Cảnh sau này anh sẽ làm gấp 10 lần trên người cậu ta.
Mối đe dọa này nghe có vẻ đáng sợ nhưng nghĩ lại cũng rất thú vị.
Không biết vì lý do gì, não bộ quay cuồng của Sở Hạ bỗng chốc tỉnh táo, có thể khiến cậu nghĩ ra cách thay đổi lợi ích từ lời uy hiếp của Bạch Ngạn rất lớn. Bằng không sau này cậu phải đi mở phòng với Bạch Ngạn.
Chương 4
Sở Hạ đặt ly rượu cạn trong tay xuống, nhếch miệng nở nụ cười toe toét. Những thứ kia… ánh đèn mê loạn kia chiếu vào khuôn mặt ửng hồng của cậu. Cậu hỏi Bạch Nhất Cảnh: “Được rồi chứ.”
Thư ký Trần không muốn bỏ qua dễ dàng cho Sở Hạ như thế nhưng chuyện này anh ta cũng không dám nói gì, còn tùy thuộc vào thái độ của Bạch Nhất Cảnh. Mà Bạch Nhất Cảnh là người hay mềm lòng, nếu không cũng không bị nguyên chủ hãm hại nhiều lần như vậy. Nguyên chủ hoàn hảo đang ở trước mặt cậu ấy tung hoành.
Quả nhiên, Bạch Nhất Cảnh không truy cứu chuyện này nữa. Cậu ấy chỉ nói với Sở Hạ: “Không có lần sau.”
Sở Hạ gật đầu: “Cam đoan không có.”
Bạch Nhất Cảnh không nói gì, nhìn thư ký Trần đi bên cạnh cậu ấy cười lạnh một tiếng. Đây không phải là lần đầu tiên Lý Liên Tinh nói câu này, nhưng có lần nào cậu ta thực sự làm được sao.
Đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, có lẽ ngày nào đó để tiên sinh ra tay, cậu ta sẽ biết tại sao những bông hoa lại hồng như vậy.
Nghĩ đến Bạch Ngạn, thư ký Trần càng thêm tức tối. Nếu không phải do Lý Liên Tinh này bày kế với ông chủ Bạch, làm sao có khả năng anh đồng ý kết hôn với cậu ta!
Bạch Nhất Cảnh dẫn thư ký Trần rời khỏi quán bar. Vốn Sở Hạ có chút say mèm, bây giờ uống thêm ly rượu kia thì đầu óc càng thêm quay cuồng. Tác dụng của thuốc phát huy hiệu quả cũng nhanh, chỉ vài phút ngắn ngủi, Sở Hạ liền cảm thấy máu mình đang sôi sục lên. Nguyên chủ này xác thực là có chút mãnh liệt.
Sở Hạ bước chân loạng choạng đi ra ngoài quán bar. Hệ thống trong không gian bất lực hỏi cậu: “Tổ trưởng Sở, bây giờ cậu còn thấy ổn không?”
Sở Hạ hơ hơ một tiếng, vừa rồi chỉ nhìn thấy hai người, giờ đã biến thành bốn năm người rồi. Thi thoảng cúi đầu liếc mắt nhìn, cậu còn phát hiện một bàn tay của mình có nhiều hơn mười ngón tay. Tình trạng này thật không tốt nha.
Sở Hạ trực tiếp nói thẳng với hệ thống: “Không tốt lắm.”
Hệ thống nhớ rằng lúc tổ trưởng Sở của nó còn ở trung tâm hệ thống chính là hoa khôi nổi tiếng khắp nơi, giờ lại bị ép uống ly rượu bỏ thêm thuốc kia, không biết sau này sẽ vượt qua thế nào đây. Trước khi nó được phái đến thế giới này, lãnh đạo trung tâm hệ thống đã căn dặn nhiều lần, nhất định phải chăm sóc tốt cho tổ trưởng Sở. Nhiệm vụ hoàn thành hay không không quan trọng nhưng đừng để tổ trưởng Sở xảy ra vấn đề tâm lý gì.
Nó cẩn thận hỏi Sở Hạ: “Cậu có cần gì không?”
Sở Hạ đứng trước cửa vào quán bar, trên đường phố kẻ đến người đi. Hệ thống đã tìm ra nơi ở của Sở Hạ, lát nữa cậu chỉ cần nói một tiếng với tài xế là được. Kết quả lại nghe thấy Sở Hạ hỏi nó: “Có quán vịt* nào gần đây không?”
*Ý của thụ là muốn nói đến quán bán r*m.