Sau hai tiếng, cô đã thắng được số tài sản cần thiết để vực dậy nhà Dales. Có số tài sản này, nhà Dales sẽ mau chóng khôi phục vinh quang của quý tộc, chắc hẳn Elena sẽ rất vui mừng.
Cô cười rất vui vẻ, đám quý tộc đánh bạc với cô thì tái xanh cả mặt, nhao nhao nhìn Carter, người đã dẫn cô đến đây với vẻ mặt bất thiện, cho rằng anh ta cố ý dẫn thần bài đến đây chơi họ.
Carter đờ đẫn nhìn Trì Am. Tiếp nhận ánh mắt của đám người ta, trái tim anh ta căng thẳng, trong miệng cũng đẳng nghét.
Quả nhiên bạn của Edward Hill thì làm gì có chuyện đơn giản, Edward Hill dán dẫn cậu ta đến Muses đương nhiên là có chỗ hơn người. Chẳng lẽ thực ra Edward Hill muốn chơi khăm mình?
Rốt cuộc Joy Dales là thần thánh phương nào?
Lúc này, Carter mới bắt đầu suy nghĩ thật kỹ những dòng họ bị mình bỏ qua, càng nhớ lại thì càng cảm thấy dòng họ Dales rất quen tai, cứ như thể từng nghe nói ở đâu đó.
Trì Am giao những thứ có chữ ký của các quý tộc mà mình thắng được cho bồi bàn, căn dặn: “Tôi đi nghỉ ngơi một lát cái đã, lát nữa lúc tôi rời đi, nhớ đưa mấy thứ này cho tôi.”
Nói rồi tùy tay ném một thỏi vàng cho bồi bàn.
Bồi bàn cười tươi như hoa đáp lời.
Trì Am nói với đám quý tộc vẻ mặt khác nhau kia: “Tôi đi nghỉ ngơi trước đây, lát nữa trở về sẽ chơi tiếp với quý vị.”
Đám quý tộc suýt nữa không thể duy trì nụ cười giả tạo được nữa, hận đến mức muốn đánh cô!
Còn chơi nữa á? Tặng tiền cho cậu ta chắc? Không chơi!
Cả đám chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi, sau đó không cần nói gì hết, trực tiếp rời đi, tránh ở lại đây lát nữa còn phải cá cược tiếp với cô.
Lúc ra ngoài, Trì Am phát hiện mình bị theo dõi, số người theo dõi là mấy người, hiển nhiên là có mấy nhóm người đang chú ý mình.
Nhớ lại lúc nãy mình huênh hoang, cũng không có gì khó hiểu.
Lúc đi ngang qua ngã rẽ, Trì Am dừng lại, đột nhiên vươn tay kéo một người vội vàng chạy tới, tức khắc, một thân thể mềm mại thơm tho ngã vào lòng cô.
“ŧıểυ thư Jones.” Trì Am kéo dài tiếng kêu nhìn cô gái trong lòng mình, cười tủm tỉm nói: “Đã lâu không gặp, chúng ta thật có duyên.” Cô nhje nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô gái trong lòng, rất mềm mịn.
Phát hiện tư thế của mình lúc này, mặt Miriar Jones đỏ lên, nổi giận nói: “Đồ vô lại này, còn không buông tôi ra.”
Trì Am buông tay, thấy cô ta sắp ngã xuống đất thì ôm lấy eo cô ta, trước khi cô ta nổi giận đã đẩy một phát khiến cô ta dựa vào tường, phải đỡ tường để giữ thăng bằng theo bản năng.
Miriar Jones nhất thời tức giận đến mức tóc sắp xù lên, người này quả thực là đang chơi mình.
“ŧıểυ thư Jones bám theo tôi để làm gì thế?” Trì Am dựa vào tường, lười biếng hỏi.
Miriar Jones cười lạnh: “Nơi này là Muses, tôi là khách hàng ở đây, tôi muốn đi đâu thì đi, sao lại thành bám theo anh? Anh thật không biết xấu hổ.” Cô ta tràn đầy khinh thường, hiển nhiên đã coi Trì Am là một tên yêu râu xanh vì những động tác lúc nãy của cô.
Trì Am thơ ơ ừ một tiếng, xoay người bỏ đi.
Miriar Jones cắn môi, tiếp tục bám theo.
Cô ta rất căm hận kẻ đã khiến mình mất mặt trước mặt Edward Hill, muốn tìm cơ hội cho kẻ này một bài học. Vừa lúc đang ở Muses, không phải là nơi mà một tên quý tộc lụn bại như Joy Dales có thể ở đây, có thể tranh thủ dịp này cho cậu ta một bài học.
Trì Am đi dạo một lát thì đến trước một căn phòng, bèn gõ cửa.
Miriar Jones nhíu mày nhìn cô, không biết cô đến chỗ này làm gì, chỗ này là nơi đặc thù chuyên phục vụ cho quý tộc nam tính, chẳng lẽ cậu ta cũng muốn...
Ngay lập tức, Miriar Jones càng khinh thường nhìn Trì Am.
Quả nhiên thấy một người phụ nữ vóc dáng khêu gợi mở cửa, ăn mặc trang phục cực kỳ nóng bỏng, trang điểm rất đậm, môi đỏ au như hoa hồng, nơi nơi lộ ra phong tình của phụ nữ thành thục.
“Ái chà, cậu chủ nhỏ từ đầu đến vậy? Đêm nay cần phục vụ thế nào?” Người phụ nữ ấy cười quyến rũ.
Trì Am cười lễ phép với cô ta, hỏi: “Thưa cô, quấy rầy rồi, ông Rogier có đây không?”
“Có...”
Người phụ nữ kia còn chưa dứt lời thì đã bị đấy ra ngoài, bước chân lảo đảo suýt nữa ngã gục.
Cô ta đang định nổi giận, khi thấy rõ cảnh tượng trong phòng thì kinh ngạc trợn tròn mắt.
Một lát sau, Trì Am bước ra, mỉm cười nhìn người phụ nữ đó: “Các quý ông đến đây cùng với ông Rogier đâu?”
“Cậu... cậu... cậu đã giết ông ấy?” Hàm răng của người phụ nữ va vào nhau lạch cạch, sợ hãi tới mức nét mặt vặn vẹo.
“Không, tôi không giết người, ông ta chỉ tạm thời hôn mê thôi.” Trì Am ôn hòa nói.
Người phụ nữ mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta không biết người này muốn làm gì, nhưng khi thấy người này nhanh chóng hạ gục Rogier còn cường tráng hơn mình, hơn nữa cầm kiếm chém đứt hai tay của Rogier, trong lòng cô ta lại sợ run lên, không dám lươn lẹo mà thành thật nói cho cô biết vị trí của những người khác.
“Quý cô có thể dẫn đường cho tôi không?” Trì Am dịu dàng hỏi, đôi mắt đen nhánh như đá hắc diệu thạch tựa như sao trời trong bóng đêm, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Người phụ nữ cứ như bị mê hoặc, mặt đỏ ửng, hoàn toàn quên mất nỗi sợ hãi vừa rồi, quyến rũ đáp: “Vâng thưa cậu, đương nhiên là có thể.”
Đúng lúc này Edward đến đây tìm Trì Am đế cùng nhau hành động thấy cảnh này, tức khắc câm nín.
Một người khác cũng im lặng là Miriar Jones bám đuôi đằng sau.
Thấy anh ta, Trì Am không nhịn được cười nói: “Anh đến đúng lúc lắm, trưởng quan Hill, quý cô này sẽ dẫn đường cho chúng ta.”
Edward Hill bước tới, trầm giọng nói với người phụ nữ kia: “Làm phiền cô.”
Người phụ nữ hồi phục tinh thần, sắc mặt trắng bệch, thấp thoáng biết được tình huống lúc này cực kỳ không bình thường, chẳng qua cô ta đã không thể từ chối được nữa rồi, chỉ có thể nhìn Edward Hill dẫn người vào phòng, trói Rogier hai tay chảy máu đầm đìa, vẫn còn hôn mê rồi áp tải rời đi.
Miriar Jones đi tới, đang định chào Edward Hill, khi thấy rõ cảnh tượng trong phòng, cô ta lập tức hét toáng lên.
Tiếng hát này thu hút một vị khách đi ngang qua. Khi thấy rõ tình hình nơi này, anh ta cất tiếng gầm lên: “Các người làm gì vậy hả?”
Tiếng rống này khiến khung cảnh trở nên hỗn loạn, mấy cánh cửa đồng thời mở ra, sau đó thấy một đám người sắc mặt dữ tợn lao ra, tay cầm kiếm mảnh.
“Là chúng hả?”
Trì Am hỏi Edward Hill, thấy anh ta gật đầu, cô không nói lời vô nghĩa mà cầm kiếm trực tiếp xông lên.
Edward Hill và các tùy tùng cũng chạy tới, vốn dĩ định giúp cô, song tốc độ của Trì Am quá nhanh, chỉ thoáng chốc đã chạy đến trước mặt mấy tên cướp biển đó, thanh kiếm nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh, chưa kịp thấy rõ động tác của cô thì đám cướp biển đã kêu thảm thiết, mấy cánh tay rơi xuống sàn nhà, máu chảy lênh láng.
Miriar Jones và người phụ nữ kia không nhịn được nôn mửa.
Sắc mặt của những người phụ nữ khác cũng thay đổi, đám quý tộc nghe thấy có động tĩnh chạy tới thấy cảnh này, sắc mặt lập tức trở nên tái xanh. Người nào khả năng chịu đựng yếu một chút cũng bắt đầu nôn mửa.
Tiếng kêu thảm thiết hòa lẫn với tiếng nôn mửa vang lên, cảnh tượng càng trở nên hỗn loạn.
Trì Am không buông tha một tên cướp biển nào, chỉ cần là hải tặc, từng giết người thì đều chặt một cánh tay, hủy hoại khả năng hành động của chúng.
Edward Hill và các tùy tùng đứng đó ngơ ngác nhìn cô gái cất kiếm vào vỏ, phát hiện chuyện này thuận lợi đến mức khó tin. Họ hoàn toàn chưa khởi động phương án hai thì hình như cô đã giải quyết xong hết rồi.
Dựa theo kế hoạch của họ, trước tiên là mượn dịp này thăm dò rõ ràng nơi ẩn náu của đám hải tặc trốn trong Muses, sau đó kíp nổ bom chôn ở sân sau để thu hút sự chú ý của đám quý tộc, nhất là sự chú ý của những quý tộc đã tiếp ứng cho cướp biển, kế tiếp là dự đám cướp biển ra ngoài, vạch trần thân phận của chúng trước mặt mọi người.
Mặc dù chuyện xảy ra quá nhanh, nhưng phản ứng của Edward Hill cũng rất nhanh, kêu tùy tùng của mình cởi quần áo của đám cướp biển, để lộ ký hiệu cướp biển trên người chúng, lúc này mới từ từ nhìn về phía đám đông, lướt qua trên mặt mấy quý tộc.
“Đồng bọn của chúng còn không?” Trì Am lại hỏi người phụ nữ kia.
Người phụ nữ đã nôn mửa đến mức kiệt sức, đôi mắt quyến rũ tràn đầy hoảng sợ, nhìn Trì Am tựa như đang nhìn ác quỷ, giọng run rẩy: “Còn, đang ở...”
Cô ta còn chưa nói hết thì chợt nghe thấy tiếng thét chói tai vang lên.
Mọi người nhìn sang bên cạnh thì thấy một tên cướp biển ôm Miriar Jones vào lòng, thanh kiếm trong tay kề trên cổ cô ta.
“Cứu tôi...” Miriar Jones khóc bù lu bù loa.
Tên cướp biển âm độc nhìn họ, ánh mắt nhìn Trì Am cay nghiệt âm u nhất, lạnh lùng nói: “Chúng mày đừng lại đây, không thì tao sẽ giết nó.”
“Thả cô ấy ra, cô ấy là con gái của đảo...” Có người vội vàng nói.
“Chà, vậy thì mày giết đi.”
Nghe thấy giọng nói thờ ơ này, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía người mới lên tiếng.