Hai ngày sau vào chiều tối, Edward Hill phái người đến đón Trì Am.
Từ sáng sớm Elena đã bắt đầu lo âu, thậm chí còn vì chuyện này là xin nghỉ ở nhà, chờ đến khi bóng đêm buông xuống, bà ấy nhìn con gái vẫn thản nhiên luyện kiếm như mọi khi, muốn nói lại thôi.
“Angel, hôm nay con thật sự sẽ đi theo trưởng quan Hill bắt giữ cướp biển hả?” Elena lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, chuyện này đã thỏa thuận rồi, con không thể không giữ lời.” Trì Am sửa sang lại quần áo trên người, sau đó quay sang mỉm cười với Elena: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, đêm nay con sẽ về nhà đúng giờ, khi đó con dẫn mẹ đi ăn khuya nhé?”
“Con yêu, buổi tối không nên ăn uống đâu, đó là hành vi không có trách nhiệm đối với vóc dáng của phụ nữ.” Elena oán trách.
Trì Am cười pha trò: “Không sao đâu, con dạy kiếm thuật cho mẹ để mẹ vẫn xinh đẹp suốt mười năm luôn.”
Elena nhất thời bất đắc dĩ.
Khi sắp sửa đến giờ, Trì Am rời đi trong ánh mắt lo lắng của Elena.
Người đến đón Trì Am đưa cô vào bên trong một con hẻm nhỏ, một chiếc xe ngựa hoa lệ đang đỗ đó.
Cửa xe ngựa mở ra, lập tức nhìn thấy Edward Hill mặc lễ phục quý tộc, trông cứ như thế sắp tham dự vũ hội ngồi bên trong, cẩn trọng lạnh nhạt nhìn cô.
“Cậu Dales.” Anh ta gật đầu chào Trì Am, thấy Trì Am ăn mặc kiểu nam nên gọi cô là “cậu Dales.”
Sau khi kêu cô lên xe ngựa, người đánh xe giơ roi lên, xe ngựa chậm rãi lăn bánh.
Trong thùng xe, lúc nói cho Trì Am biết hành động đêm nay, Edward Hill lặng lẽ quan sát cô, phát hiện đêm nay cô mặc trang phục thiếu gia quý tộc thịnh hành trên đảo Sikaran năm nay, khiến cô trông cực kỳ tuấn mỹ, thay đổi vẻ đẹp của nữ tính thành vẻ đẹp của thiếu niên, hành vị cử chỉ mặc dù không có sự nghiêm cẩn của quý tộc, nhưng lại cực kỳ có sức hút.
Từ rất lâu trước kia Edward Hill đã chú ý thấy trên người Angel Dales có một sức hấp dẫn đặc biệt, cô làm việc luôn thong dong, trên mặt luôn mang theo nụ cười ôn hòa, không ai biết điểm mấu chốt của cô ở đâu, khiến người ta bất tri bất giác nảy sinh tín nhiệm đối với cô.
Lúc nữ trang thì xinh đẹp, lúc nam trang thì tiêu sái tuấn mỹ.
Thì ra trên thế gian này lại có người có thể ăn diện kiểu nam kiểu nữ đều hợp, càng hiếm thấy là cho dù đã biết cô là con gái, nhưng khi cô ăn mặc như thiếu gia quý tộc xuất hiện trước mắt, anh ta vẫn không tự chủ coi cô là con trai.
Vào thời điểm này, sẽ không tìm thấy bất cứ đặc trưng của nữ tính nào trên người cô, đây cũng là nguyên nhân khiến mọi người không nghi ngờ thân phận của cô khi cô mặc quần áo của nam giới.
“Tối nay cậu là người bạn được tôi dẫn vào Muses.” Edward Hill nói.
“Tôi không phải quý tộc cũng vào được à?” Trì Am hỏi. Muses chính là nơi mà đêm nay họ sẽ bắt giữ cướp biển, nơi này chỉ tiếp đãi quý tộc.
“Cậu là quý tộc!” Edward Hill khẳng định: “Nhà Dales là quý tộc, hiện giờ vẫn chưa bị loại bỏ khỏi danh sách quý tộc.”
Trì Am không để bụng mà nói tiếp: “Quý tộc lun bại, bị đuổi ra khỏi Warner đúng không?”
Warner chính là khu vực sinh sống của quý tộc.
Edward Hill bị nghẹn, nói tiếp: “Chỉ cần là quý tộc thì bất kể hưng thịnh hay lụn bại đều có thể tiến vào Muses.” Anh ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Hơn nữa hiện giờ cậu là bạn của nhà Hill.”
Trì Am hứng thú nhìn anh ta, cười nói: “Vậy thì tôi thật vinh hạnh và nhận được hữu nghị của trưởng quan Hill.”
Xe ngựa chạy khoảng một tiếng, cuối cùng cũng đến đích.
Sau khi hai người xuống xe, tự khắc có nhân viên phục vụ đi tới tiếp nhận thư hàm thân phận do người hầu đưa, vội cung kính nghênh đón họ tiến vào tòa nhà lộng lẫy tráng lệ.
Nơi này tựa như chốn đốt tiền của giai cấp trên đỉnh kim tự tháp, khắp nơi được trang trí tượng điêu khắc pha lê tinh xảo và hải minh châu. Đưa mắt nhìn quanh, mỗi một món đồ đều đắt đỏ xa xỉ, cả tòa nhà lộng lẫy tỏa sáng trong bóng đêm, tựa như hòn ngọc trên đảo quý. Những người qua lại ở nơi đây đều là quý tộc thân phận cao quý, mặc y phục lộng lẫy, tay bưng champagne, động tác tạo nhã, túm năm tụm ba nói đùa với nhau.
Nơi này chính là sảnh trước của Muses, phong cách tao nhã, các quý tộc cũng xã giao với lớp mặt nạ hoàn hảo nhất của mình.
Khi Edward Hill bước chân vào, lập tức có người đi tới chào anh ta, mời anh ta đêm nay chơi đánh bạc một phen.
“Đúng là khách ít đến. Nghe nói gần đây anh Hill cực kỳ bận rộn, đã lâu lắm rồi không đến nơi này. Nhóm bạn của ŧıểυ thư Jones rất nhớ nhung đấy nhé.” Một người đàn ông cầm chiếc trượng đầu chim ưng bằng vàng nạm kim cương nói bằng làn điệu của quý tộc. Mái tóc của anh ta được cố định bằng keo vuốt tóc, để lộ vầng trán đầy đặn, ngũ quan trông rất sắc bén, vô hình trung cho người ta cảm giác rất cay nghiệt lạnh lùng.
Edward Hill nói: “Anh Carter, không ngờ anh lại quan tâm tới tôi đến thế, gần đây đúng là tôi rất bận.”
Hai người hàn huyên với nhau mấy câu, ánh mắt của anh Carter mới dời về phía thiếu niên bên cạnh Edward Hill, ánh mắt lóe lên, tò mò hỏi: “Quý ngài này là gương mặt lạ, không biết là cậu chủ nhà ai?”
“Cậu ấy là Joy Dales.” Edward Hill đáp.
Trì Am nở nụ cười ấm áp với anh Carter.
Carter sửng sốt một lát, trong lòng có cảm giác quái dị.
Quý tộc đều thích đeo tấm mặt nạ hoàn hảo để xã giao với mọi người, trong cuộc sống cũng sẽ không bỏ tấm mặt nạ đó ra, rất hiếm khi thấy nụ cười thuần túy tự nhiên như vậy, không hoàn hảo nhưng lại khiến người ta vô cùng thoải mái.
Chẳng qua dòng họ “Dales” này chưa nghe thấy bao giờ, chẳng lẽ cậu ta không phải là quý tộc?
Carter hứng thú nói: “Cậu Dales lần đầu tiên đến đây đúng không? Chi bằng để tôi dẫn cậu đi dạo.”
“Vâng, vậy thì làm phiền anh Carter.” Trì Am vui vẻ đồng ý.
Carter nhìn Edward Hill bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó dẫn Trì Am rời đi.
Nhìn bóng lưng họ biến mất sau của sảnh trước, Edward Hill dặn dò người hầu đi theo một tiếng rồi sửa sang lại quần áo trên người, cũng đi về phía một cánh cửa khác.
Trì Am được Carter dẫn vào sòng bạc Simuel.
Bởi vì là nơi giải trí của quý tộc nên mặc dù nhìn qua sòng bạc rất náo nhiệt, nhưng lại không ngột ngạt rối ren như sòng bạc của bình dân. Các quý tộc tự nhận là người có phong cách, cho dù là đánh bạc cũng phải làm cho mình trông có phong thái, mấy trò này chỉ là tiêu khiển, sẽ không đắm chìm vào đó.
Carter dẫn Trì Am đến trước một bàn đánh bạc đang náo nhiệt, cười nói: “Cậu Dales biết đánh bạc không?”
“Biết một chút.” Vẻ mặt Trì Am tràn đầy hứng thú.
Carter mỉm cười, kêu nhân viên phục vụ đi đổi thể đánh bạc cho Trì Am, đồng thời nói với người chung quanh: “Đây là người bạn do Edward Hill dẫn đến - cậu Dales. Mọi người chiêu đãi cậu ấy tốt nhé.”
Đám đông lập tức ồn ào, ánh mắt của các ŧıểυ thư quý tộc ngồi xem ở cách đó không xa cũng bị thu hút, nhất là khi nghe nói là bạn bè của Edward Hill, đều không nhịn được mà lộ vẻ hứng thú. Chỉ có một người sắc mặt trở nên cứng ngắc khi thấy gương mặt của Trì Am.
“Này Miriar, đó chẳng phải là thằng nhóc hôm đó đã ném túi tiền vào người cô hay sao?” Một ŧıểυ thư quý tộc nói. Cô ta cũng nhận ra Trì Am.
Miriar Jones siết chặt cây quạt, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đang đứng trước bàn đánh bạc.
Chưa từng có người nào khiến cô ta nhục nhã đến thế. Đã thế đến tận bây giờ, cô ta vẫn chưa thể khiến cho thằng nhóc này một bài học nhớ đời. Đám người kia không biết làm gì mà không ai có thể đánh thằng nhóc này một trận.
Trì Am hoàn toàn không biết cơn giận của Miriar Jones. Cô vui vẻ gia nhập vào ván cược, sau khi nghe qua quy tắc đánh bạc do các quý tộc thiết lập, cô nhanh chóng nắm giữ bí quyết, ban đầu thua mấy ván, sau đó thắng liên tục, cứ như thể được nữ thần may mắn nhập vào người.
Hai tiếng sau, đám quý tộc đã tái xanh cả mặt, kiên quyết không chịu đánh bạc với cô nữa.
Trì Am cầm chữ ký do đảm quý tộc tự tay viết, nói với họ: “Cảm ơn đã chiếu cố, món quà của quý vị, hôm khác tôi sẽ kêu người đi nhận!”
Quý tộc chi tiến hào phóng, tiền đặt cược không phải là đồng vàng mà dùng tài sản đặt cược, thật là biết chơi, Trì Am đều thắng họ không chút nể nang nào.