Ta muốn. . . . . muốn. . . . . Thiếu chút xíu nữa, thiếu chút xíu nữa nàng sẽ như nam nhân mong muốn nói ra điều hắn muốn nghe thấy rồi.
Toàn thân Dư Bối Nhi trần trụi với đầy vết đỏ nằm ở trên giường, hai chân thon dài mở ra thật rộng về phía Tư Đồ Kiệt, tiểu huyệt phấn hồng ẩm ướt nhìn một cái không sót gì.
Nhưng Tư Đồ Kiệt vẫn rất bình tĩnh, ngay cả y phục cũng chỉ khẽ rối loạn mà thôi.
Dư Bối Nhi rất không hài lòng với nam nhân, hắn đùa bỡn nàng đến nhếch nhác như thế, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha nàng, cho nàng thoải mái một chút, vì thế tính tình quật cường lại nổi lên, kéo chăn qua cuốn lấy chính mình lại, giống như một con ấu thú thời khắc nguy cấp vùi đầu mình xuống lại quên cái mông và cái đuôi của mình vẫn còn ở bên ngoài.
Tư Đồ Kiệt vốn dĩ hơi tức giận Dư Bối Nhi không nghe lời, nhưng khi nhìn thấy nàng cuốn đầu của mình lại, còn cái mông trống trơn hướng về phía hắn, hắn lại không khỏi cảm thấy buồn cười.
Tay chạm tới mông thịt trắng mịn, như có như không chạm tới tiểu huyệt và cúc huyệt. Người dưới chăn giật giật, vẫn mạnh mẽ chịu đựng không chịu ra ngoài.
Tư Đồ Chiến nhìn nàng vẫn còn liều mạng chống cự, nhẹ giọng bật cười, đến gần tiểu huyệt trắng mịn lè lưỡi liếm xuống.
Ưmh. . . . . . Dư Bối Nhi ở trong chăn phát ra một tiếng kêu rên, lắc cái mông nhỏ vài cái, không biết là hi vọng Tư Đồ Kiệt tiếp tục liếm hay là cầu xin hắn tha cho nàng.
Dĩ nhiên Tư Đồ Kiệt không thể nào buông tha nàng, tiểu huyệt của nữ nhân vô cùng sạch sẽ lại có một mùi thơm ngọt ngấy, nam nhân trực tiếp há mồm ngậm âm thần, đầu lưỡi vươn ra tìm kiếm ở sâu trong tiểu huyệt, còn không quên dùng ngón tay chăm sóc hoa châu đáng thương, thậm chí một cái tay khác còn vuốt ve cúc huyệt nho nhỏ, một đốt ngón tay đã chạm vào trong cúc huyệt.
Tư Đồ Kiệt nhìn nữ nhân đã như vậy còn không chịu ra, sợ nữ nhân này sẽ làm bản thân buồn bực đến hỏng, tốt bụng kéo Dư Bối Nhi ra.
Dư Bối Nhi chảy mồ hôi ròng ròng, mái tóc bị ướt thành từng luồng dính vào nhau, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, một mực nhỏ giọng nức nở, bộ dáng kia rất đáng thương.
Tư Đồ Kiệt mềm lòng, tiến lên hôn cái miệng nhỏ nhắn vẫn đang nức nở nghẹn ngào của Dư Bối Nhi, khác với sự kịch liệt vừa rồi nụ hôn này vô cùng dịu dàng an ủi, đầu lưỡi dịu dàng liếm lỗ mũi, lại ngậm lấy môi dưới, dùng răng khe khẽ cắn lấy.
Đừng khóc, ưm? Cúi đầu dịu dàng nói, hôn lên nước mắt của nàng.
Ừm. . . . . Nhưng, nhưng ta vẫn thật khó chịu. . . . . . Tư Đồ Kiệt dịu dàng khiến cho nàng chống đỡ không được rồi, ngang ngược hồi lâu vẫn nói ra, nhưng nàng lại không biết biểu đạt như thế nào chỉ có thể nói mình khó chịu.
Chỗ nào khó chịu vậy? Có phải nơi này không hả? Ngón tay xấu bụng vuốt tiểu huyệt, dù sao đi nữa vẫn muốn Dư Bối Nhi chính miệng thừa nhận tiểu huyệt của mình muốn hắn an ủi.
Ưmh, phải . . . . A. . . . . . Chậm một chút. . . . . . . Lời vừa ra khỏi miệng ngón tay liền trực tiếp tiến vào tiểu huyệt, bởi vì mật dịch trước đó vẫn chưa hoàn toàn khô, cho nên ngón tay rất dễ dàng trượt vào.
Dư Bối Nhi cảm giác có một chút đau nhói, nhưng rất nhanh chỉ cảm thấy thoải mái, thủ pháp Tư Đồ Kiệt rất thành thục, chỉ dùng ngón tay cũng khiến cho Dư Bối Nhi dục tiên dục tử (*).
(*): Cực khoái.
A. . . . . . . Không được, không được. . . . . . A. . . . . . Thét lên một tiếng, tiểu huyệt phun ra một lượng lớn mật dịch.