Từ khi Tư Đồ Kiệt nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng không chút thay đổi của Dư Bối Nhi thì đã rất muốn khiến cho trên mặt nữ nhân này xuất hiện biểu tình khác, ví như xấu hổ, ví như kinh hoảng, ví như sợ. . . . . .
Tư Đồ Kiệt hôn lên đôi môi mê người, cướp lấy nước miếng ngọt ngào giữa môi lưỡi, bức bách Dư Bối Nhi nuốt nước miếng của mình, lại dùng lưỡi của mình cuốn cái lưỡi nhỏ thơm tho trong miệng Dư Bối Nhi, hôn sâu, bắt chước tiết tấu giao hoan.
Ưmh. . . . . . Lúc sắp hít thở không thông mới buông môi hồng đã sưng đỏ không chịu nổi ra, Dư Bối Nhi bị cái hôn này hôn đến gò má trắng như tuyết đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch hút khí, ánh mắt cũng mê ly.
Sau đó bàn tay luồn vào cổ áo rối loạn, vuốt ve nhũ nhi hoàn mỹ, trong tay là một mảnh lạnh lẽo trắng mịn, xúc cảm thật tốt.
A, chàng đừng sờ soạng. . . . . . Dư Bối Nhi biết mật huyệt của mình nhất định đã ướt đẫm, nàng kẹp chặt bắp đùi, không muốn để nam nhân trên người biết. Nàng muốn né tránh bàn tay Tư Đồ Kiệt đang đùa giỡn nhũ nhi của mình nhưng sức lực nam nhân lại lớn hơn nàng, hoàn toàn khống chế nàng vào trong ngực.
Tại sao không sờ nữa? Chẳng phải nàng rất thích sao? Trực tiếp mở ra y phục ngủ làm thân thể trắng nõn bại lộ trong không khí, miệng cũng không khách khí lưu lại dấu vết của mình ở phía trên.
Nhưng, nhưng thật kỳ lạ. . . . . . Muốn giả bộ phải giả bộ đến cùng, kinh nghiệm của nam nhân nhất định rất phong phú, dùng kỹ xảo xoa nắn nàng vài cái như vậy, nàng thiếu chút nữa đã bị hạ gục.
Nhưng nàng xem đây chính là bằng chứng chứng tỏ nàng thích. Một cái tay đưa vào trong quần lót sờ soạng vài cái, lúc vươn ra trên tay tất cả đều là mùi vị ngọt ngào dinh dính của mật dịch. Tư Đồ Kiệt đặt ở chóp mũi ngửi một cái, không ngờ ngay cả mật dịch cũng có mùi thơm nhàn nhạt giống như mùi thơm trên người nàng, vì vậy lần đầu tiên trong đời Tư Đồ Kiệt nếm mật dịch của nữ nhân.
Ưm, thật bẩn. . . . . . Đừng, làm sao chàng. . . . . . Tư thái nam nhân thưởng thức mật dịch của nàng quá mức dâm mỹ, hơn nữa còn tỏ dáng vẻ mùi vị không tệ.
Dư Bối Nhi bị người nam nhân này quyến rũ, nàng thật sự muốn người nam nhân này có thể ăn sạch nàng.
Không bẩn, ăn thật ngon! Ngoan, bản thân cũng tới nếm thử đi! Lần nữa lấy mật dịch đưa đến khóe miệng Dư Bối Nhi, dụ dỗ nàng ăn mật dịch của chính mình.
Dư Bối Nhi ngoan ngoãn làm theo, nhu thuận liếm sạch sẽ mật dịch trên ngón tay, cái lưỡi phấn hồng quấn vòng quanh ngón tay của hắn.
Đáy mắt nam nhân tối ám, lại đưa một ngón tay vào kẹp cái lưỡi nhỏ thơm tho, ở trong miệng nàng xoắn lấy, tiến lên trước liếm sạch nước miếng ngọt ngào tràn ra không kịp nuốt xuống.
Một cái tay khác thừa lúc này đưa vào trong quần lót, vuốt ve tiểu huyệt phía dưới, tìm được tiểu châu ẩn núp, đùa bỡn nó đến cứng rắn.
A. . . . . . Ưmh. . . . . . . Không... không được. . . . . . Ừm. . . . . . Cảm giác bị tùy ý đùa bỡn quá mức kích thích, nam nhân cố ý chỉ dừng lại ở bên ngoài tiểu huyệt, mặc cho miệng huyệt hé mở mời hắn hắn cũng không để ý tới.
Sao thế? Muốn ta làm gì nào? Nói ra ta liền cho nàng. . . . . . Nam nhân hài lòng dỗ dành Dư Bối Nhi, cảm giác nhìn nữ nhân nở rộ ở dưới thân hắn quá tốt đẹp.
Dư Bối Nhi biết thói hư tật xấu của nam nhân, nhưng Tư Đồ Kiệt giống như là anh túc (*), mỹ lệ mê người nhưng lại trí mạng, biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn nhảy xuống.