Ngày thứ hai Mộ Thanh đi đến tiểu viện của Quân Nhất Ngôn ở Ngu Thành từ sớm.
Lúc này Dương Văn Thư bỏ nhà trốn đi, cũng may vận khí của nàng không tồi, vừa đến Ngu Thành đã gặp Quân Nhất Ngôn, cũng thuận theo tự nhiên ở trong tiểu viện của Quân Nhất Ngôn. Vốn dĩ Mộ Thanh cảm thấy không sao cả nhưng hiện tại nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Giống như những thú đực để ý đến lãnh địa của mình, nữ nhân Mộ Thanh hắn thích làm sao có thể ở tiểu viện của nam nhân khác, cho dù nam nhân kia là tỷ phu của hắn.
Là thời điểm nên mua một cái tiểu viện, một tiểu viện thuộc về bọn họ.
Càng muốn, nam nhân đơn thuần này càng khát khao và vui vẻ.
“Tại sao hôm nay đến sớm như vậy?” Dương Văn Thư mềm mại nói với Mộ Thanh, khi ngước mặt cười, một sợi tóc lướt qua cái cổ trắng nõn, bộ dáng nữ nhân mềm mại động lòng người, Mộ Thanh nhìn thấy, trong lòng nóng lên.
Thật sự rất muốn mỗi ngày đều được nhìn nàng như vậy, mỗi sáng sớm đều sẽ cười như vậy với hắn, nói câu chào buổi sáng.
“Khụ khụ, ta đến xem tâm tình của ngươi có tốt hơn chút nào hay không...? Ngươi, ngươi vẫn tốt chứ?” Vừa thấy quầng thâm dưới đôi mắt của nàng, hắn đã biết nàng không nghỉ ngơi tốt, Mộ Thanh nắm quyền, cố gắng giả bộ không thèm để ý, nói: “Chuyện này không phải ngươi sai, ta đã điều tra được có người cố ý.”
“Sao? Thật sự?”
Mộ Thanh nói kỹ càng tỉ mỉ toàn bộ mọi chuyện cho Dương Văn Thư biết, đó chính là y quán khác đỏ mắt với danh khí của Dương Văn Thư, muốn ngáng chân nàng, chèn ép nàng một chút. Mộ Thanh không nói ra, hắn đã xử lý người chủ mưu phía sau. Nếu Dương Văn Thư muốn mở y quán ở Ngu Thành, như vậy hắn cũng chỉ đành ở sau lưng ủng hộ nàng nàng được.
Có chút chuện hắc ám không cần thiết để nàng biết khiến nàng không vui vẻ.
“Khụ khụ, ta muốn mua một tiểu viện, ngươi giúp ta nhìn xem có được không?” Mộ Thanh đột nhiên nghĩ đến, nếu muốn mua một tiểu viện thuộc về hai người, như vậy tại sao không để nàng cùng nhau tham dự, ở trong phòng lưu lại cùng nhau dấu vết của bọn họ
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com