Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội 1

Chương 165 - Ngoại Truyện: Sự Ngọt Ngào Của Mộ Thanh Và Dương Văn Thư (Thì Ra Là Ta Thích Nàng)

Trước Sau

break
Đây là lần đầu tiên Mộ Thanh chú ý đến một nữ nhân ngoại trừ tỷ tỷ của hắn như vậy, đó chính là Dương Văn Thư.

Hắn đã ngồi ở chỗ này nhìn Dương Văn Thư hơn một canh giờ, kỳ quái chính là với tính cách thích bay nhảy đứng ngồi không yên của hắn lại không hề cảm thấy có bất cứ sự không kiên nhẫn nào, ngược lại xem đến hăng say.

Dương Văn Thư mở một y quán, mỗi ngày đều dùng hai canh giờ chữa bệnh từ thiện cho những bá tánh nghèo khổ, một lần Mộ Thanh nhìn thấy bộ dáng Dương Văn Thư chữa bệnh cho người ta, hắn giống như bị nghiện, mỗi ngày đều tới bên này xem nàng chữa bệnh.

Trên thực tế, Dương Văn Thư chính là nguyên nữ chủ, nàng thông tuệ, thiện lương, kiên nghị... Nàng có tất cả những phẩm chất mà một nữ chủ nên có, mỗi khi hoàn toàn nhập tâm vào công việc, giữa khuôn mặt thanh tú thậm chí đều lấp lánh ánh sáng.

Cho nên bất luận là nam nhân hay nữ nhân, lúc chăm chú làm việc đều rất đẹp.

“Trời ạ, chữa bệnh chết người rồi!” Từng đợt ầm ĩ truyền đến, rất nhanh có một đống người vây quanh lại đây, cũng khiến Mộ Thanh bừng tỉnh.

Một nữ nhân quỳ rạp trên mặt đất gào khóc, giọng nói the thé không ngừng mắng chửi, trước mặt nàng là một người nam nhân, sắc mặt đã biến thành màu đen, nam nhân kia đã chết lâu ngày. Từ những lời chửi bậy đứt quãng của nữ nhân, không khó biết được nam nhân trên mặt đất là trượng phu của nàng. Quê nhà của bọn họ gặp thiên tai vì vậy phu thê chạy trốn đến đây, mà trượng phu của nàng trong lúc đào vong thì bị bệnh, đúng lúc gặp được Dương Văn Thư đang chữa bệnh từ thiện nên đến chữa bệnh, lại chưa từng nghĩ đến chuyện vì được chữa bệnh mà chết.

Dáng vẻ của nữ nhân đáng thương, giải thích tuy đứt quãng nhưng câu chuyện cũng rõ ràng, không ít người không tra hỏi đã tin, hơn nữa chung quanh cũng có người biết nơi đó bị thiên tai.

Trong khoảng thời gian ngắn, Dương Văn Thư thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Nàng giống như tên của nàng, lịch sự văn nhã, lại tuổi trẻ, lần đầu tiên trải qua chuyện như thế này, làm sao có thể là đối thủ của thôn phụ hương dã, vài câu đã bị nói đến á khẩu, không trả lời được, giải thích như thế nào cũng không đúng, khuôn mặt đỏ lên không biết làm sao, bị ép buộc đến nước mắt lưng tròng.

“Chậc chậc, thì ra ban ngày ban mặt còn có người lừa gạt bá tánh như vậy!” Mộ Thanh xâm nhập vào trong đám người, dáng người cao lớn tuấn lãng, khuôn mặt lạnh lẽo, trên người không ngừng truyền đến áp khí khiến người chung quanh tự giác nhường đường cho hắn.

Hắn đi thẳng đến trước mặt Dương Văn Thư, che kín tiểu nữ nhân đang không biết làm sao.

“Ta hỏi ngươi, các ngươi đào vong đến nơi đây được bao lâu?”

“Nửa... Nửa tháng trước.”

Tuy y phục của Mộ Thanh

src=

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

break
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc