Phần dưới của anh gần như dựng đứng lên ngay lập tức.
Bởi vì tối qua chưa được thỏa mãn cho nên hôm nay dươиɠ ѵậŧ trông còn đáng sợ hơn bình thường rất nhiều. Nó thâm tím lại, to hơn cả cánh tay trẻ con, gân xanh nổi lên chằng chịt. Ở đỉnh quy đầu tròn như trứng ngỗng rỉ ra chất lỏng trong suốt. Đám lông đen rậm rạp phủ đầy trên mu càng làm nổi bật vẻ ngông cuồng và bá đa͙σ.
Cộng thêm đa͙σ cụ vừa mới đeo lên, nói cây gậy này là hung khí cũng chẳng ngoa.
Anh vốn tưởng rằng có thể làm đến bước này đã là cực hạn của vợ mình rồi. Không ngờ khi đến gần lại thấy một vật màu đen đang cắm giữa hai đùi cô, bị hoa huyệt hút chặt lấy. Lúc này, thứ đó còn đang rung nhè nhẹ.
Trần Mặc Hàn khựng lại, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, thậm chí là nghi hoặc. Vợ anh không phải là người phóng túng như thế này. Hơn nữa trong nhà này không chỉ có một người phụ nữ, mà người kia lại không hề an phận.
“Ư ưm… Mặc Hàn, anh về rồi đấy à?”
Âm thanh quen thuộc mang theo một chút thẹn thùng vang lên làm Trần Mặc Hàn thả lỏng hơn. Anh thầm nhủ bản thân đã ở trong giới thương trường quá lâu rồi, suy nghĩ cũng theo đó mà quá nhạy cảm, nghi ngờ cái gì chứ? Cho dù là Tô Niệm thật sự có ý xấu thì cũng tuyệt đối không dám mặc quần áo của Nguyệt Ánh để chơi trò lừa bịp này, lẽ nào cô ta không muốn sống nữa sao?
Hệ thống 008 cũng bị sốc. Nó cảm thấy bản thân đã đánh giá tổ tìиɧ ɖu͙© NP quá thấp. Tất cả những thành viên của tổ này đều dùng phương pháp ngụy trang để thực hiện các nhiệm vụ sắc tình.
Xác định được người trên giường đúng là vợ mình, cơ thể Trần Mặc Hàn càng phản ứng dữ dội hơn. Anh nhìn chằm chằm vào hoa huyệt đang cắm gậy rung. Ở đó chảy nước dầm dề, có vẻ như mẫn cảm hơn trước đây rất nhiều.
Anh nghĩ chắc hẳn trước khi mình quay về thì Nguyệt Ánh đã cắm máy rung vào bên trong cô. Nghĩ đến dáng vẻ vợ mình cầm thứ này cẩn thận cắm vào, Trần Mặc Hàn bỗng thấy cả người nóng như lửa đốt, vừa cảm động vừa hưng phấn.
Trong giọng nói trầm thấp của anh đã mang theo khàn khàn: “Sao hôm nay em lại nghĩ ra trò này vậy?”
Hệ thống 008 định nhắc nhở Tô Niệm đừng nên nói nhiều, nếu không, bằng sự cảnh giác của mình, chỉ sợ Trần Mặc Hàn sẽ phát hiện ra điều khác thường. Thế nhưng sau khi suy nghĩ một lúc nó quyết định ngậm miệng lại. Các đại lão xưa nay không cần nó nhắc nhở. Nhiệm vụ của nó chỉ là giám sát, không để cho họ tùy tiện dụ dỗ người khác mà thôi.
Đúng như dự đoán, từng hành động, từng lời nói của Tô Niệm cũng khiến hệ thống 008 phải nghi ngờ, không biết rốt cuộc người nằm dưới chăn là ai.
Cô không chỉ bắt chước cử chỉ và giọng nói của Tô Nguyệt Ánh, thậm chí đến cả sở thích của Trần Mặc Hàn cũng nhìn ra.
“Chỉ… chỉ là thử đại một chút thôi… đừng hỏi nữa, em đã chuẩn bị xong rồi, anh mau tiến vào đi.”
Trong cổ họng Trần Mặc Hàn bật ra một tiếng cười. Anh thích nhất là dáng vẻ ngượng ngùng nhưng vẫn phải giả bộ nghiêm túc này của Tô Nguyệt Ánh.
Nhắc đến mới nhớ, kể từ sau khi ham muốn của anh không cách nào thỏa mãn được thì bọn họ thường xuyên cảm thấy không thoải mái mỗi lần làʍ t̠ìиɦ. Trong hầu hết thời gian, cuộc sống sinh hoạt thường ngày còn vui vẻ hơn chuyện giường chiếu.
Trần Mặc Hàn thầm hạ quyết tâm, hôm nay cho dù thế nào cũng phải trút hết ra, nếu không thì Nguyệt Ánh sẽ vô cùng thất vọng.
Quyết định xong, anh đưa tay kéo gậy rung ra bên ngoài.
Cây gậy rung màu đen bị huyệt thịt mềm mại siết rất chặt, trên đó còn dính một chút nước dâm trong suốt. Ban đầu, theo hơi thở nhẹ nhàng của cô, nó cũng khẽ rung lên. Nhưng lúc này Trần Mặc Hàn đã giữ đầu dưới lại, cho nên cây gậy càng rung mạnh hơn. Nó liên tục cọ xát lên vách huyệt khiến cho cơ thể người phụ nữ không ngừng run rẩy.
“Ưm… đừng… đừng nghịch nữa, nếu không lại giống hôm qua mất…”
Trần Mặc Hàn có phần tiếc nuối, vẫn còn muốn tiếp tục. Nhưng anh cũng biết, đối với Nguyệt Ánh, phải đối phó với dươиɠ ѵậŧ to lớn của anh đã là cực hạn rồi. Nếu như dạo đầu quá lâu thì cô sẽ không kiên trì được nữa. Nói đúng hơn là không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể chịu được.
Có lẽ hôm nay Nguyệt Ánh cắm thứ này vào trước cũng là để có thời gian thích nghi.
“Được, vậy em nhịn một chút, anh vào luôn đây!”
Người đàn ông đứng bên mép giường, đỡ lấy bờ mông mềm mại trắng ngần rồi đặt gậy thịt hung tợn lên đó. Cây gậy rung màu đen bị rút hẳn ra, vứt lăn lóc xuống sàn nhà. Một vệt nước dài cũng theo đó mà rơi xuống.
Tô Niệm có chút căng thẳng. Anh rể yêu dấu à, mau tiến vào đi. Nếu để thêm một lúc nữa, e rằng anh sẽ phát hiện người phơi mông trần trụi nằm ở đây không phải là chị gái. Đến lúc đó thứ đa͙σ đức cao vời vợi kia sao có thể cho phép anh đè cô em vợ đáng ghét ra mà làʍ t̠ìиɦ đây.
Dưới sự khẩn trương vi diệu, Trần Mặc Hàn nhắm vị trí giữa háng vào này lỗ nhỏ non mềm ửng hồng còn chưa khép lại, “phập” một tiếng cắm mạnh vào.