Đối với nhiệm vụ lần này Tô Niệm hoàn toàn không có chút lo lắng nào.
Chỉ cần thoáng liếc qua, cô đã có thể đưa ra vài kết luận:
Đầu tiên, giá trị du͙© vọиɠ của nam chính tăng lên gấp 10 lần là chuyện thật sự rất kinh khủng. Nhưng Tô Niệm cảm thấy mình hoàn toàn có thể ứng phó được, tất nhiên cũng phải bỏ ra không ít công sức.
Tiếp theo, nếu như là những người đàn ông bình thường khác, thường xuyên phải chịu đựng du͙© vọиɠ tra tấn, luôn trong tình trạng bỏ dở giữa chừng thì e là đã không chịu đựng nổi lâu rồi. Nhưng theo cốt truyện, Tô Niệm nhận thấy Trần Mặc Hàn vẫn luôn dịu dàng tôn trọng với Tô Nguyệt Ánh. Hai người kết hôn đã một năm, quan hệ hôn nhân hoà thuận êm ấm. Thậm chí ở vấn đề tìиɧ ɖu͙©, Trần Mặc Hàn còn thường xuyên đến bác sĩ kiểm tra sức khỏe định kỳ, lại còn sử dụng một vài loại thuốc để áp chế ham muốn.
Điều này nói lên rằng, nam chính thật sự rất yêu nữ chính.
Trùng hợp thay, nguyên chủ Tô Niệm lại đúng là loại phụ nữ mà nam chính ghét cay ghét đắng, chỉ cần nhìn thôi anh đã cảm thấy khó chịu.
Vậy thì việc Tô Niệm cần làm càng đơn giản hơn. Cô chỉ cần giúp nam chính có thể trút hết du͙© vọиɠ dư thừa, bên cạnh đó vẫn giữ được mức độ chán ghét của nam chính đối với nguyên chủ là đã có thể hoàn thành chuyện lớn rồi. Nhiệm vụ này đúng là cho không.
Tô Niệm: Hệ thống, nhiệm vụ của các cậu thật sự quá đơn giản!
008: 【Đại lão à, hệ thống của chúng ta chưa có một ai có thể thỏa mãn được du͙© vọиɠ tăng gấp mười lần của nam chính!】
Tô Niệm: Chẳng lẽ không thể chơi cái gì đó khác trước sao? Ví dụ như trước đó tôi sẽ cùng với nữ chính hoặc nam phụ làm một…
008: 【Tít tít tít, kiểm tra thấy ký chủ đang có ý định nguy hiểm, xin ký chủ giữ tư tưởng nghiêm chỉnh.】
Tô Niệm:...
*
Sáng sớm hôm sau, khi Tô Nguyệt Ánh chuẩn bị đi làm thì thấy Tô Niệm ngồi nhàn nhã phơi nắng ở biệt thự. Cô ta nhíu mày: “Tô Niệm, tối nay chị có một cuộc họp, chắc sẽ về rất muộn. Em đừng đi quán bar chơi nữa. Nếu đã quyết định đến Trần thị làm việc thì hãy chuẩn bị cho cẩn thận, đừng khiến những nhân viên trong đó coi thường nhà họ Tô chúng ta!”
Không hổ là nữ chính. Tuy vô cùng ghét nữ phụ nhưng vẫn có thể sắp xếp mọi chuyện một cách công tâm. Nhìn tác phong làm việc sạch sẽ lưu loát, lại thêm vẻ yêu kiều đáng thương ở trên giường tối hôm qua, thật đúng là... Đôi mắt Tô Niệm sáng lên rồi lại nhanh chóng trùng xuống, trong ánh mắt mang một tia luyến tiếc. Cô gật đầu.
008: 【Cấp trên lệnh cho tôi theo dõi cô quả nhiên là không sai!】
Thấy đối phương vẫn mang bộ dạng lười biếng không chú ý đến lời nói của mình, sắc mặt Tô Nguyệt Ánh tối sầm lại. Vừa định răn dạy cô em thêm mấy câu, lại thấy Tô Niệm quay đầu nghiêm túc nói: “Chị à, mau đi làm đi, tháng trước tiền hoa hồng của công ty hơi ít, chị phải cố gắng nỗ lực hơn nhé! Em còn muốn an nhàn nằm ăn no chờ chết thêm mấy năm!”
Tô Nguyệt Ánh:..
008: 【Tại sao ký chủ có thể kiêu ngạo mà nói ra những lời này được chứ…】
Tô Nguyệt Ánh đen mặt rời đi. Thấy cô ta vừa đi khỏi, Tô Niệm lập tức bảo 008 truy cập vào điện thoại của Tô Nguyệt Ánh nhắn tin cho nam chính.
Tô Niệm: Nhắn là đêm nay sẽ chuẩn một bất ngờ đặc biệt dành riêng cho anh ta. Bảo anh ta tan làm thì về nhà sớm một chút... Tin nhắn gửi xong phải xóa luôn, còn về điểm số thì cậu tự trừ đi.
008: 【Được rồi!】
Ban đêm, căn biệt thự vô cùng an tĩnh. Trần Mặc Hàn và Tô Nguyệt Ánh đều là những người thích cuộc sống riêng tư, không muốn bị ai làm phiền. Vì thế người giúp việc nấu ăn xong sẽ đi thẳng ra sân sau nghỉ ngơi. Nơi đặc biệt nhất là tầng 2 và tầng 3, nɠɵạı trừ chủ nhân căn biệt thự, không một ai được phép đặt chân đến.
Đối với chị gái, nguyên chủ có một thứ tình cảm rất phức tạp, vừa đố kỵ lại vừa hâm mộ. Vì thế, cô ta âm thầm học theo hình tượng của chị mình, đến kiểu tóc cũng cắt giống hệt, hơn nữa vóc dáng hai chị em cũng nhang nhác nhau. Chỉ là ngày thường nguyên chủ Tô Niệm có phong cách ăn mặc hoàn toàn khác Tô Nguyệt Ánh, cho nên không mấy ai phát hiện ra điều này.
Tất cả các chi tiết này đều giúp Tô Niệm có cơ hội triển khai kế hoạch.
Nhưng cho dù nguyên chủ không có những lợi thế đó thì Tô Niệm vẫn có thể tự mình giải quyết, chẳng qua là tốn chút thời gian mà thôi.
Buổi tối, Tô Niệm khoác lên người bộ đồ ngủ của nữ chính, chỉnh đèn trong phòng ngủ mờ ảo hơn một chút, sau đó đặt một đa͙σ cụ nhỏ lên bàn. Đợi đến khi tiếng động cơ xe hơi vang lên từ dưới lầu, cô nằm quỳ trên giường, cúi đầu chổng mông thật cao, bàn tay chậm rãi đẩy một gậy rung vào hoa huyệt của mình.
Đó là một cây gậy rung màu đen. Tô Niệm tìm thấy nó trong tủ đầu giường của nguyên chủ. Cô gái này cũng là một dân chơi, đã quen bạn trai từ lâu rồi. Bạn trai cũ của cô ta rất nhiều, nhưng so với anh rể Trần Mặc Hàn thì đúng là một trời một vực, cùng lắm cũng chỉ là mấy tên con nhà giàu vô dụng suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác táng.
Tuy thân thể này vẫn là của nguyên chủ, nhưng Tô Niệm đã điều chỉnh lại một số chi tiết theo ý mình. Vì thế lúc này hoa huyệt trở nên nhỏ hẹp chặt khít. Cho nên mặc dù Tô Niệm biết rõ chi tiết cấu tạo lẫn điểm mẫn cảm trên cơ thể mình, cô vẫn phải xoay sở một lúc mới đưa được gậy rung vào bên trong.
Vừa làm xong bước này thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Lúc nhận được tin nhắn của vợ, thật ra Trần Mặc Hàn cũng không hoàn toàn vui vẻ.
Anh đương nhiên là yêu Tô Nguyệt Ánh. Nhưng sau vô số lần phải dừng vào đúng lúc quan trọng, linh hồn và thể xác vĩnh viễn không có cách giao hòa, trong lòng anh ít nhiều vẫn có sự buồn bực.
Đặc biệt là sau mỗi lần quan hệ, trong anh luôn có một sự ham muốn mãnh liệt cần được giải tỏa. Những lúc ấy, Trần Mặc Hàn cảm thấy cho dù người phụ đó là ai, cho dù có bao nhiêu người đều được, anh muốn được hoàn toàn bùng nổ một lần.
Bác sĩ tâm lý cũng từng khéo léo khuyên bảo, nói tình trạng của anh rất đặc biệt. Tính dục cao hơn người khác rất nhiều, cứ kiềm chế bản thân như vậy cũng không phải chuyện tốt.
Ngay cả bác sĩ nam khoa cũng khẳng định chắc nịch rằng, nếu cứ cưỡng ép bản thân, lại xoa dịu ham muốn bằng cách tắm nước lạnh, tinh lực không có chỗ phát tiết sẽ khiến cơ thể thương tổn.
Trên thực tế, thời gian tắm nước lạnh của anh ngày càng dài, ngày càng thường xuyên. Lần cuối cùng đến khám, bác sĩ đã kết luận rằng bệnh của anh đã nặng hơn, còn thêm cả chứng khó xuất tinh.
Nhưng trong lòng Trần Mặc Hàn vẫn tồn tại một giới hạn. Anh không phải là một người tùy tiện, không thể chấp nhận chuyện không yêu mà lên giường, càng không thể phản bội người mình yêu.
Trần Mặc Hàn vừa đọc tin nhắn là đã hiểu ý của Tô Nguyệt Ánh. Trước kia cô ta cũng thường gửi những tin nhắn như vậy. Cô ta không chịu thua, hoặc cũng có thể là cảm thấy áy náy với anh nên muốn cố gắng thêm một chút nữa.
Quả nhiên giống như anh dự đoán, trong phòng xông hương tinh dầu, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, trên bàn có một hộp quà xinh xắn, còn kèm theo một mẩu giấy nhỏ. Trong giấy viết: “Em đã hỏi nhân viên bán hàng, họ nói rằng đa͙σ cụ này sẽ giúp cả hai người thêm hưng phấn. Chúng ta thử xem được không anh?”
Là chữ của Tô Nguyệt Ánh.
008 quan sát toàn bộ quá trình chuẩn bị của Tô Niệm. Nó cũng không thể biết tại sao cô chỉ cần xem qua một lần là đã có thể bắt chước được nét chữ của Tô Nguyệt Ánh. Nó thử dùng công cụ chuyên dụng để quét giám định. Không ngờ đến máy cũng khó phân biệt thật giả, thật quá lợi hại. Xem ra truyền thuyết kia là thật. Mặc dù những người trong tổ tìиɧ ɖu͙© NP có vẻ phóng đãng không kiềm chế được, nhưng không ai dễ chọc cả.
Thấy mẩu giấy, trong lòng Trần Mặc Hàn cực kỳ cảm động. Người con gái này luôn vì hắn mà suy nghĩ. Trước giờ cô vốn là một người dễ xấu hổ, bây giờ còn dám dùng cả đa͙σ cụ.
Thôi, cho dù có khó chịu thêm một lần thì cũng không sao cả, coi như là khiến cô ta bớt đi cảm giác áy náy vậy.
Trần Mặc Hàn cầm đa͙σ cụ lên ngắm nghía, thì ra là một chiếc bao cao su. Nhưng hình dáng của nó không giống loại bình thường. Xung quanh bao có rất nhiều hạt nhỏ, chất liệu cũng dẻo dai mềm mại hơn.
Trần Mặc Hàn khó hiểu, vật này thật sự có hiệu quả sao. Thứ đó của anh bình thường đã to lớn, lần nào cũng khiến Tô Nguyệt Ánh không thể chịu nổi. Giờ lại còn thêm một lớp bao cao su như thế này…
Trầm ngâm suy tư một lát, Trần Mặc Hàn vẫn đeo bao cao su vào, làm theo sự chỉ dẫn trên mẩu giấy, uống một ngụm rượu nhỏ, sau đó đẩy cửa phòng ngủ bước vào.
Dưới ánh nến mập mờ, nhìn thấy bờ mông cong vút và trắng như tuyết khẽ lắc lư trên giường, anh như ngừng thở.