Lúc tay anh bị Tô Niệm túm xuống vuốt ve bên dưới người, nhạc sôi động bên ngoài đã chuyển thành một bản nhạc nhẹ nhàng. Khúc nhạc nhẹ này căn bản không thể che giấu được bất cứ âm thanh nào.
Anh nhìn xuyên qua khe tủ quần áo, lúc này Tô Ánh Nguyệt cách bọn họ chưa tới một mét!!!
Trần Mặc Hàn thậm chí còn không dám nghĩ xem trong nửa phút không tỉnh táo vừa rồi, Nguyệt Ánh đã nghe thấy âm thanh gì, là tiếng thở hổn hển của mình ư, hay là trong lúc chơi đùa hoa huyệt của người phụ nữ khác, đã tạo ra âm thanh quấy nước... Bất luận là tiếng gì đi chăng nữa thì cũng hết sức nguy hiểm.
Anh muốn rút tay ra nhưng người phụ nữ kia lại giữ rất chặt. Cô dùng cả tay lẫn chân thì cũng thôi đi, không ngờ ngay cả chỗ đó cũng hút rất mãnh liệt. Vách động mấp máy nhanh chóng mυ"ŧ chặt lấy các ngón tay. Đầu ngón tay cọ vào thịt mềm, anh vốn không có cơ hội rút tay ra khỏi hoa huyệt của cô.
Nếu anh cố rút, nhất định sẽ phát ra âm thanh rất lớn, vậy thì chẳng khác nào trực tiếp nói với Nguyệt Ánh rằng trong tủ quần áo này có người.
Trần Mặc Hàn không thể cử động, mà bên ngoài cũng không có động tĩnh gì. Anh thấy vô cùng nghi ngờ, có lẽ lúc này Nguyệt Ánh đã chạm vào tay cầm của cửa tủ, chỉ cần cô ta đẩy nhẹ ra thì lập tức sẽ bắt gặp bọn họ.
Thậm chí Trần Mặc Hàn cho rằng mình đã nghĩ đúng hướng, có thể đây mới là mục đích thực sự của Tô Niệm. Vào thời khắc mấu chốt, cô sẽ tiết lộ mối quan hệ của hai người bọn họ, để cho anh không biết sẽ phải đối mặt với Nguyệt Ánh thế nào.
Thời gian cứ thế trôi đi, bầu không khí căng thẳng đến cực độ. Duy chỉ có Tô Niệm vẫn luôn uốn éo mông, để cho bàn tay to lớn của người đàn ông cọ sát khắp nơi trong bím dâm. Những đốt tay cứng rắn của anh chạm đến đâu, chỗ đó liền phát ra tia lửa điện kɧoáı ©ảʍ. Thậm chí cô còn khẽ thở gấp, bầu không khí càng thêm khẩn trương hơn.
"Anh rể, anh đừng căng thẳng quá, đốt tay cũng… cũng cứng ngắc rồi kìa... thả lỏng ra đi, chị gái, chị gái sắp thấy chúng ta rồi... ưm a, bím dâm của em lại bị moi chảy nước này..."
Đúng vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, ngăn kéo tủ quần áo bỗng nhiên được mở ra, bên trong là một chiếc chìa khóa.
"Thật sự có giấu đồ, sao lại giống trò chơi trốn tìm vậy!"
Nguyệt Ánh bị ngăn kéo tủ thu hút sự chú ý.
Cô ta cầm lấy chiếc chìa khóa và nhìn khắp căn phòng, cuối cùng bước tới trước bàn làm việc cạnh tủ quần áo, vừa mở ra, Tô Nguyệt Ánh lập tức kêu lên.
Bên trong có hơn 20 hộp quà được gói rất đẹp mắt, bên cạnh còn có tờ giấy ghi chú: "Anh đi chuẩn bị món quà bất ngờ tiếp theo cho em. Em cứ từ từ mở mấy hộp quà này ra, được chứ?"
Tô Nguyệt Ánh đếm một lúc, có đúng 25 món quà, tương ứng với số tuổi của cô ta. Dụng tâm chuẩn bị như vậy, thật khó để làm người ta không thích. Cô ta che miệng cười tươi, vội vã cầm một món quà lên, từ từ mở ra.
Trần Mặc Hàn thực sự không biết Tô Niệm rốt cuộc đã chuẩn bị bao nhiêu thứ. Có vẻ từ lúc hai người họ bắt trốn vào tủ, tất cả mọi việc đều diễn ra theo đúng kế hoạch của cô. Mỗi người và mỗi tình huống đều do một tay Tô Niệm sắp xếp rõ ràng.
Không, phải nói rằng từ lúc Trần Mặc Hàn quyết định quay lại vào đêm nay, thì quyền chủ động không còn nằm trong tay anh nữa. Dường như mỗi một giây mỗi một phút anh đều đang đi trên băng mỏng, luôn luôn khắc khoải lo âu.
Thấy mối nguy đã qua, vẻ mặt căng thẳng của người đàn ông dịu xuống một chút. Tô Niệm vẫn tiếp tục cọ qua cọ lại, thậm chị còn nũng nịu nói:
"Anh rể, đây là lần đầu tiên em kiếm tiền, đương nhiên phải mua cho chị chút quà, cảm ơn chị đã chăm sóc em... toàn bộ quà em mua đều là những thứ chị ấy thích. Em đảm bảo khi mở hết 25 hộp quà này, chị ấy sẽ rất yêu anh!"
Khoản tiền này cô kiếm được chẳng phải là nhờ dụ dỗ chồng chị gái hay sao. Cô ăn dươиɠ ѵậŧ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ vốn thuộc về chị gái mình, vậy mà cô dám dùng số tiền này mua quà, hơn nữa còn “quang minh chính đại” nói ra, quả thực là không biết xấu hổ.
Trần Mặc Hàn chỉ cảm thấy tam quan của mình bị đổi mới liên tục. Nhất là lần này, khi thấy vợ ngây thơ không hề biết gì, lại còn mừng mừng rỡ rỡ mở quà, cảm giác hổ thẹn đã hoàn toàn nhấn chìm anh.
Xuyên qua khe hở, anh thấy những món quà đó rất lặt vặt, một số là trang sức kiểu dáng độc đáo, một số là bút họa nguệch ngoạc, còn có cả những tấm bưu thiếp không rõ nguồn gốc, mặc dù không phải đồ đắt tiền nhưng mỗi một thứ đều cho thấy người tặng rất chu đáo.
Ngay cả bản thân Trần Mặc Hàn cũng không hiểu rõ sở thích của vợ mình như thế. Mỗi lần một món quà được mở ra, anh đều nhìn thấy nụ cười hạnh phúc và vui vẻ trên khuôn mặt của Nguyệt Ánh. Thậm chí anh còn nghe được tiếng vợ thì thầm: "Bình thường vô tâm vô tính, không ngờ lại có lúc tình thú và sâu sắc đến vậy!"
008 giơ ngón tay cái lên, tuyệt vời. Đêm nay, cô không chỉ đưa chỉ số chán ghét của nam chính đối với nữ phụ lên cực hạn mà còn thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính. Hơn nữa, trong hoàn cảnh này, nam chính thực sự đã bị cô dắt mũi dẫn đi, việc phát tiết du͙© vọиɠ cũng không còn là vấn đề nữa.
Vẫn là câu nói đó, không hổ là Tô Niệm!!!
Bên ngoài tủ quần áo, nữ chính vẫn đang mở từng hộp quà, còn bên trong, Tô Niệm cũng đặt tay xuống bụng dưới của người đàn ông, từ từ cởi ra.
"Cô làm gì vậy?!"
Trần Mặc Hàn muốn lùi về sau, thế nhưng tủ quần áo quá bé, anh căn bản không thể né tránh. Hơn nữa thỉnh thoảng lại nghe thấy giọng nói của Nguyệt Ánh từ bên ngoài vọng vào, anh không dám tạo ra bất cứ tiếng động nào.
"Anh rể, đừng nhúc nhích nữa, em tặng cho chị gái nhiều quà như vậy, bây giờ chị ấy mới mở được một hộp thôi."
"Hơn nữa, phía dưới của em cũng đã bị anh rể sờ soạng mấy lần rồi. Công bằng mà nói, anh cũng nên cho em sờ của một chút chứ! À, hôm đó trong phòng họp, anh rể có vẻ cũng rất thích được em sờ mà!"
Cưỡng từ đoạt lý!
"Tôi không muốn động vào cô, cũng không hề muốn bị cô động vào!!"
Trần Mặc Hàn cau mày khó chịu. Anh hận không thể bước ra khỏi chỗ này ngay lập tức, càng không muốn có bất kì quan hệ gì với người phụ nữ này.
"Chao ôi, anh rể đừng động đậy, nếu không… lỡ em không cẩn thận phát ra âm thanh, chị em sẽ nghe thấy đó... anh thực sự muốn tặng cho chị ấy một bất ngờ lớn à?"
"Như vậy cũng không tốt cho lắm. Ngay cả con nhỏ đê tiện cướp dươиɠ ѵậŧ của chồng chị còn biết tặng quà để an ủi. Anh là chồng mà lại muốn chị ấy phải đối mặt với sự thật tàn khốc trong lúc đang hạnh phúc như thế này sao??"
Động tác của Trần Mặc Hàn đột nhiên khựng lại. Anh có thể thú nhận với vợ chuyện mình đã làm sai, nhưng cũng không phải trong tình huống này, càng không phải trong lúc cô ta đang tràn đầy niềm vui.
Thấy người đàn ông bất động, Tô Niệm càng thích thú. Cô rất thích cốt truyện hiếp bức như thế này!
Một mặt cô kẹp ngón tay của người đàn ông chọc vào hoa huyệt, mặt khác thì cởi quần anh ra.