Sao cô dám!!!
Trần Mặc Hàn không thể ngờ Tô Niệm lại to gan lớn mật đến vậy.
Bây giờ anh vô cùng hối hận. Anh không nên dây dưa nhập nhằng với người phụ nữ này, không nên dung túng cho hành vi của cô để rồi bản thân rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như ngày hôm nay.
Nếu không có đoạn video, không có chuyện xảy ra trong phòng họp hôm đó thì Trần Mặc Hàn có thể nói tình huống hiện tại là Tô Niệm quyến rũ anh mà anh lại không muốn. Đây vốn dĩ là sự thật.
Chỉ là video clip kia vẫn còn tồn tại. Mỗi một biểu cảm trong video đều nhắc nhở Trần Mặc Hàn, bất luận anh có dùng lý do gì đi chăng nữa, cho dù anh có cố giữ chặt dây cương trước bờ vực thì sự việc sai lầm này cũng sẽ không thể che giấu được.
Anh hận Tô Niệm, nhưng lại càng hận bản thân hơn, rõ ràng rất ghét cô nhưng lại không có cách nào khống chế cơ thể của mình.
Tuy nhiên, cho dù anh muốn kể hết sự thật với Tô Nguyệt Ánh thì cũng không phải nói ở trong hoàn cảnh khó xử này. Anh không thể để vợ mình thấy cảnh Tô Niệm mặc áo của chị gái, ôm chồng chị gái trong chính căn phòng tân hôn của mình.
Tô Niệm nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của đối phương, không chút do dự mà xuất chiêu cuối cùng. Cô vòng tay ôm lấy cổ Trần Mặc Hàn, hơi thở nhẹ nhàng thổi vào vành tai hắn:
“Ôi anh rể... bình thường chị luôn khinh thường em. Nếu biết bị em cướp chồng, chắc chị ấy sẽ phát điên lên mất... Em muốn nói cho chị biết tại sao em lại hút được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh rể ra, để cho chị ấy có thể học tập một chút!”
Khuôn mặt người phụ nữ tràn đầy mong đợi, từ sợi tóc đến ngón chân đều hiện lên năm chữ: “Người đàn bà lẳng lơ.”
Sự tức giận tuôn trào cuồn cuộn trong lồng ngực Trần Mặc Hàn. Giờ phút này, anh quyết tâm sẽ không thể để mọi chuyện diễn ra theo ý Tô Niệm, không thể để Tô Nguyệt Ánh nhìn thấy cô! Nếu không với khả năng của mình, sợ là cái gì cô cũng có thể nói ra được.
Vài giây trước khi cửa phòng bị đẩy ra, Trần Mặc Hàn nhanh chóng mở cửa tủ quần áo và kéo Tô Niệm trốn vào bên trong. Anh giữ chặt chân tay Tô Niệm, sau đó vơ lấy chiếc cà vạt nhét vào miệng cô, giọng nói lạnh lẽo: “Tôi cảnh cáo cô. Nếu như dám phát ra bất kỳ âm thanh nào thì nửa đời sau của cô chắc chắn sẽ rất thê thảm!”
Cùng lúc đó, 008 run lên: “Ký chủ, độ chán ghét của nam chính đã lên tới 100...”
Ở phương diện khiến nam chính thù ghét, ký chủ nhà nó thật sự quá trâu bò.
Tô Niệm ngược lại còn cười khì khì: “ŧıểυ Tám, cậu xem. Anh ta ghét tôi như thế, vậy khi làʍ t̠ìиɦ cảm giác sẽ rất đặc biệt.”
008 vô cùng bội phục sự bình tĩnh của Tô Niệm. Đại lão háo sắc quả là đại lão háo sắc. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, chữ “sắc” cũng luôn được đặt ở hàng đầu.
Đương nhiên Tô Niệm cũng không phải là liều lĩnh khiêu thích đối phương. Cô hiểu rõ, và biết rằng Trần Mặc Hàn sẽ không làm hại mình. Người này ngoài miệng nói lời độc ác, thật ra lúc vội vàng kéo cô vào tủ quần áo, anh vẫn theo thói quen đưa tay che lưng cho Tô Niệm để cô không bị va vào vách tủ. Khoảnh khắc đó, không phải là do anh ghét hay yêu Tô Niệm, chẳng qua chỉ là vì bản năng làm người của anh mà thôi.
Mười năm qua, ngày nào anh cũng phải chịu đựng cảnh bị du͙© vọиɠ gấp 10 lần giày vò, điều này thực sự không đơn giản. Khó khăn lắm mới có thể tìm được thuốc giải, vậy mà anh vẫn có thể nhẫn nại đè nén, thậm chí còn muốn kết thúc quan hệ sai trái này. Tô Niệm thật sự phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Khó trách anh có thể trở thành nam chính được ông trời ưu ái của thế giới nhỏ này…
Phân tích từ một góc độ khác, Trần Mặc Hàn thật ra là một con người luôn tự đặt ra giới hạn cho mình, đối với bản thân, đối với phụ nữ, thậm chí đối với cấp dưới, anh luôn đưa ra đủ loại yếu tố để đánh giá, ví dụ như kiềm chế, tốt bụng, chăm chỉ,...
Anh có một bộ quy tắc hành xử riêng, cũng bởi vì thế, khi bị trượt ra khỏi quỹ đa͙σ, lại còn dây dưa với một người phụ nữ hoàn toàn không phù hợp với những yêu cầu của mình, Trần Mặc Hàn mới tức giận và mâu thuẫn đến vậy.
Anh giãy dụa giữa lý trí và du͙© vọиɠ, càng không tìm ra ưu điểm của Tô Niệm, không tìm ra yếu tố mình thích, anh càng căm ghét bản thân.
Nếu ở thời điểm này, Tô Niệm thật sự muốn thu phục anh thì chỉ cần dùng một chất xúc tác, khoác lên mình vẻ đáng yêu đúng như anh muốn thì chắc chắn trăm phát trăm trúng.
Nhưng nhiệm vụ của Tô Niệm không phải là thu phục. Mục đích của cô hôm nay chỉ có một, đó là bày ra một buổi vụng trộm, đánh vỡ tất cả kỳ vọng của Trần Mặc Hàn, phá tan giới hạn đa͙σ đức của anh, khiến anh nhận ra rằng cô không còn là Tô Niệm mà mình biết.
Chỉ khi lòng căm ghét lên đến đỉnh điểm, cơ thể lại không thể khống chế, dưới hiệu ứng “cửa sổ vỡ”, du͙© vọиɠ và tình cảm hoàn toàn tách rời, nhiệm vụ của Tô Niệm mới có khả năng tiếp tục.
*Hiệu ứng cửa sổ vỡ: Nếu như ban đầu không kiểm soát được một vài ham muốn nhỏ, thỏa hiệp một chút, coi thường vài căn bệnh vặt vãnh,... cuối cùng nó sẽ biến thành rất lớn, thậm chí không thể kiểm soát được nữa.
Trong tủ quần áo chật hẹp, Tô Niệm quấn hai chân lên eo Trần Mặc Hàn, ngón chân nhẹ nhàng mơn trớn sau lưng anh. Bầu không khí mờ ám lan rộng ra, tủ quần áo dần trở nên ngột ngạt hơn.
“Không phải tôi đã bảo cô đừng cử động sao!”
Ánh sáng bên ngoài vốn mờ ảo, khi xuyên qua kẽ hở vào trong tủ thì càng tối tăm. Vì thế ánh mắt sắc bén của Trần Mặc Hàn cũng giảm đi vài phần khí thế. Thậm chí trong lúc nói chuyện, hơi thở gấp gáp cũng không thể đè nén được.
Hai tay Tô Niệm bị nắm chặt, cái miệng nhỏ nhắn cũng bị cà vạt chặn lại. Lúc này cô dựa cơ thể mình lên ngực người đàn ông, lại chu môi: “Đừng nghĩ nữa, em sẽ không bỏ anh ra đâu!”
Tô Niệm nhướng mày, ngón chân sơn đỏ lại tùy ý bay múa. Cô biết rõ từng vị trí nhạy cảm trên cơ thể người đàn ông này, cho nên cô chạm vào đâu, chỗ đó sẽ lập tức tê dại.
Đặc biệt là sau eo, mỗi lần lướt nhẹ một chút, Tô Niệm đều cảm thấy cây gậy nằm giữa hai người nóng bừng và cứng rắn hơn.
Ồ, dươиɠ ѵậŧ lớn của anh rể vẫn hùng dũng như vậy.
Trần Mặc Hàn giữ tay Tô Niệm, càng ngày càng siết chặt. Gân xanh và mồ hôi trên trán cho thấy anh đang vô cùng khó chịu.
Lại là cảm giác này, dường như chỉ cần ở cạnh người phụ nữ trước mặt, huyết dịch trong cơ thể anh ngay lập tức sẽ sôi trào, xao động, giống như muốn thoát ra ngoài.
Trong ba ngày qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều, một mặt chán ghét Tô Niệm, nhưng mặt khác, sự sung sướиɠ do tìиɧ ɖu͙© mang lại vượt xa tưởng tượng của anh. Trước kia anh từng tự nhủ, chuyện này chẳng qua cũng chỉ giống như gặp bác sĩ, giống như chữa bệnh thôi. Nhưng chẳng có ai đi chữa bệnh mà lại mất hết lí trí, biến thành dã thú như anh cả.
Chính bởi vì nhận thức được xu hướng mất khống chế của mình, anh mới muốn chấm dứt tất cả. Có điều Trần Mặc Hàn không thể ngờ sợi dây này càng lúc càng chặt, giống như khoảng cách giữa bọn họ lúc này vậy.
Vốn dĩ đây là tủ quần áo của vợ chồng anh. Trong tủ đồ treo áo khoác của hai người hiện tại lại ngập tràn mùi của người phụ nữ này. Hương thơm ngọt ngào bao phủ lấy thân thể anh. Eo cô bị chặn ở cạnh tủ, vì vậy cả bộ ngực như dán lên ngực anh. Theo hô hấp, bầu ngực rung lên. Mà điểm chết người là, đôi chân vòng qua eo anh không ngừng cọ xát, linh hoạt đến mức đẩy được cả vạt áo sơ mi của anh lên, khiến da thịt hai người dính chặt vào nhau, không còn bị thứ gì cách trở nữa.
Trần Mặc Hàn không thể không thừa nhận, so với tính cách, cơ thể của của Tô Niệm đáng yêu hơn nhiều.
Một dòng điện lan ra, máu trong người anh trào lên cuồn cuộn, cuối cùng đi xuống thân dưới. Cơ thể lúc này đã bắt đầu có phản ứng, muốn nhịn cũng không được.
Không, không thể để xảy ra chuyện gì được. Nguyệt Ánh đang ở bên ngoài, anh tuyệt đối không thể tiếp tục làm chuyện có lỗi với cô được.
Trần Mặc Hàn hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ đè ép các suy nghĩ bậy bạ, dần dần bình tĩnh trở lại.
Nhưng hô hấp của Trần Mặc Hàn còn chưa ổn định thì đôi chân nóng bừng kia bỗng đưa tới mông hắn, cách một lớp quần tây, ngón chân dùng sức chen vào giữa kẽ mông.
!!!
Người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì!
Trần Mặc Hàn cố gắng đến mức nào cũng không chịu nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này. Anh đưa tay ra sau nắm chặt cái chân kia, dùng lực mạnh như muốn bóp nát mắt cá chân cô. Đồng thời, các cơ bắp trên người anh cũng đều gồng lên để ứng phó với hành vi càn rỡ của Tô Niệm.
Nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.
Rõ ràng Tô Niệm có thời gian thoát ra khỏi tay hắn, nhưng cô lại không giãy dụa, còn nhìn anh chu môi.
Trần Mặc Hàn hơi trùng mắt xuống. Anh biết hai người không thể giằng co mãi như thế này được. So với việc dùng hết sức kiềm chế Tô Niệm, chi bằng nghĩ cách khiến Tô Nguyệt Ánh rời đi trước. Huống hồ, bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, nếu mục đích của Tô Niệm là để Tô Nguyệt Ánh phát hiện, cô đã sớm đưa video cho chị gái mình xem, hoàn toàn không cần thiết vòng vo lâu đến vậy.
Là vì bị mất bình tĩnh nên anh mới trở nên luống cuống như thế.
Một lát sau, chiếc cà vạt trong miệng Tô Niệm được lấy ra, lúc này nó đã ướt đẫm nước bọt. Tô Niệm kề sát tai Trần Mặc Hàn, nghiêm túc trịnh trọng hỏi:
“Anh rể, lỗ đít của anh nhạy cảm đến vậy à? Mới chọc một cái mà đã run lên rồi!”