Đừng nói Trần Mặc Hàn, đến cả 008 cũng sợ ngây người.
008: 【Cái đó, cũng không gấp đến mức phải đòi thù lao ngay lúc này chứ…】
Ngược lại Tô niệm còn sợ người kia không nghe rõ. Cô ngẩng đầu lên, tựa như muốn lập tức chui ra khỏi bàn.
“Anh rể, tiền công chỉ 500 vạn thôi, rất xứng đáng mà.”
Trần Mặc Hàn bị hành động của cô dọa cho hết hồn, theo phản xạ ấn đầu cô xuống. Kết quả không cẩn thận dùng sức quá mạnh, lại đè thẳng mặt cô lên cây gậy to lớn của mình. Lại một đợt kɧoáı ©ảʍ ào tới không dứt.
Gậy thịt gân guốc vừa chạm vào da thịt mềm mại thì dâm dịch và nước bọt đã hòa lại làm một. Bởi vì gậy thịt còn đang run rẩy, nên có thể nghe thấy tiếng vả mặt “bạch bạch” rất nhỏ.
Trong ánh sáng tối tăm mờ ảo, gương mặt quyến rũ, kiều diễm của Tô Niệm bỗng xuất hiện trong đầu Trần Mặc Hàn. Khuôn mặt cô nhỏ xinh trắng nõn. Mà dươиɠ ѵậŧ anh thì to bự cường tráng, lại là màu thâm đen, nếu đập ở trên mặt...
Trần Mặc Hàn nắm chặt tay, yết hầu không ngừng nhấp nhô lên xuống. Anh cố gắng kiềm chế bản thân, biểu cảm càng trở nên vặn vẹo khó coi.
Anh cảm thấy mình thực sự không thể nào hiểu nổi mạch não của Tô Niệm. Tài sản của Trần thị trên chục tỷ nhân dân tệ, cô lại còn phải tính toán chút 500 vạn này sao? Chẳng lẽ cô cho rằng Trần Mặc Hàn sẽ quỵt nợ? Đúng là không biết tốt xấu.
Điều này khiến anh cho rằng những lo lắng và sợ hãi của mình khi nãy là quá dư thừa, đánh giá về Tô Niệm trong lòng anh cũng thay đổi. Cô không những ngu dốt và thiếu hiểu biết mà còn có một tầm nhìn nông cạn.
Anh ném cho cô ánh mắt đầy khinh bỉ và tức giận, sau đó thấp giọng nói:
“Số tài khoản!”
Tô Niệm ngậm chặt quy đầu của người đàn ông trong khoang miệng, cẩn thận chăm sóc, vừa thở hổn hển vừa nói từng số một. Mỗi lần mở miệng, đôi môi lại mấp máy, ngẫu nhiên sẽ chạm tới gậy thịt, nhưng cũng chỉ chạm vào rồi rời ngay.
Đọc xong một dãy số, quả nhiên, mùi tanh ở quy đầu càng nồng hơn.
Trần Mặc Hàn cầm bút, tay khẽ run lên. Chỉ là một dãy số mà có thể khiến một người có tài thư pháp như mình phải viết nguệch ngoạc?
Viết xong tờ chi phiếu, anh lập tức đưa cho trợ lý Vương, bảo cậu ta chuyển 500 vạn vào tài khoản của cô. Lần đầu tiên Trần Mặc Hàn biết thế nào là lén lén lút lút.
Trước mặt cấp dưới, anh để cho cô em vợ dùng miệng hầu hạ gậy thịt, còn viết chi phiếu cho đối phương. Tất cả đã đi quá giới hạn đa͙σ đức của anh.
Thậm chí ngay khi trợ lý Vương cầm tờ chi phiếu rồi hơi kinh ngạc, anh cũng cho rằng đối phương đã phát hiện điều gì đó rồi.
Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ vụng trộm không thể đè nén được, hô hấp của anh lúc này cũng trở nên gấp gáp hơn.
Tim Trần Mặc Hàn đập điên cuồng loạn xạ. Anh mơ hồ nhận ra mình vừa chạm đến thứ đồ cấm kỵ nhất. Chiếc hộp pandora* đã được mở ra, không ai biết hậu quả sẽ như thế nào.
(*Trong thần thoại Hy Lạp, chiếc hộp Pandora do nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người sở hữu. Nàng Pandora đã được thần Zeus dặn kỹ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng vì tò mò, Pandora đã mở chiếc hộp khiến cho thế gian tràn ngập những điều bất hạnh: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh…)
Nhưng anh còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì môi Tô Niệm lại tiếp tục bọc lên.
Cô dùng hành động thực tế để cho anh biết, ai có tiền, người đó sẽ là thượng đế.
Nhận được tiền xong, Tô Niệm lập tức dốc sức. Cô không ngừng liếʍ mυ"ŧ, tận tình chăm sóc rãnh nhỏ phía trên quy đầu. Trứng dái to bên dưới cũng bị siết chặt, mọi cảm xúc của Trần Mặc Hàn đều bị cô nắm trong lòng bàn tay. Không cần anh nói, cô vẫn có thể liếʍ vào những chỗ anh cảm thấy sướиɠ nhất.
Hai tròng mắt của Trần Mặc Hàn co rút mãnh liệt. Thần kinh anh căng thẳng, một cảm giác sung sướиɠ lan ra xương cụt liên miên không dứt. Cổ họng cố gắng kiềm chế âm thanh rêи ɾỉ, hô hấp bị đè nén đến cực hạn.
Nhiều lần, khi gậy thịt bị cô hút đến tận chỗ sâu trong cổ họng, trước mắt anh trở nên mờ mịt, cổ họng khô cháy đến đáng sợ.
Chỉ cần trong phòng họp có một động tĩnh nhỏ, anh lại tưởng rằng mình đã không kìm được mà rêи ɾỉ thành tiếng.
Cho đến khi nhận thấy cuộc họp vẫn diễn ra bình thường, không có ai phát hiện gì cả, anh mới nhẹ nhõm thả lỏng.
Quá trình căng thẳng này cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần. Đợi đến khi nhóm thứ hai trình bày xong, Trần Mặc Hàn buộc phải thỏa hiệp. Lúc này anh thậm chí không thể làm bộ như không có chuyện gì mà chờ mọi người rời đi được. Hôm nay chắc chắn không thể mở đèn.
“Không cần bật đèn, kết thúc cuộc họp, mọi người ra ngoài cả đi!”
Ai nấy đều sững lại. Mọi người có thể nghe ra giọng nói của sếp rất thống khổ. Tất cả nhìn nhau rồi đồng loạt đưa ra kết luận: Boss là một người tự cao tự đại, chắc chắn là bệnh dạ dày quá nghiêm trọng, hiện tại vô cùng đau đớn, vì thế không muốn để nhân viên thấy bộ dạng chật vật của mình.
Không ai dám hỏi thêm, cũng không ai dám liếc nhìn anh. Thay vào đó, họ hơi cúi đầu và lần lượt ra ngoài.
Giữ lại thể diện cho ông chủ mới là một nhân viên khôn ngoan!
Tiếng bước chân dần thưa thớt. Lúc này Trần Mặc Hàn muốn dừng lại. Anh vẫn còn có chút lý trí, đến phút cuối cùng cũng không muốn thất bại.
Nhưng người phụ nữ phía dưới anh bắt đầu đẩy nhanh tốc độ nuốt nhả. Đầu lưỡi linh hoạt liếʍ xung quanh trái phải. Nhưng cô lại cố ý muốn trêu đùa anh. Sau mỗi lần mυ"ŧ vào cô sẽ nhả ra một lúc. Đối với dươиɠ ѵậŧ vừa được chăm sóc tỉ mỉ thì đây chính là một sự dày vò.
Thật không thể chịu nổi nữa, Trần Mặc Hàn không thể không hành động. Anh tự mình đâm rút gậy thịt vào miệng cô, đối đầu với chiếc lưỡi hư đốn kia.
Anh cảm thấy chiếc ghế da phía dưới cũng đang rung lên bần bật, cảm thấy mọi người đều đang nhìn mình, nhìn anh cong người đẩy hông và đâm vào miệng em vợ. Cảm giác sướиɠ khoái mãnh liệt ập đến não bộ, làm cho Trần Mặc Hàn gần như mất tự chủ, càng lúc càng dập mạnh, anh muốn đâm sâu hơn, trực tiếp đi vào trong cổ họng chật hẹp.
Không được, anh phải kìm lại, vẫn còn nhân viên chưa ra ngoài.
Còn năm người nữa, phải kiên nhẫn.
Chỉ còn trợ lý Vương, cậu ta đem một cốc nước tới, bảo anh nếu như cảm thấy không khỏe thì có thể gọi bác sĩ riêng.
Trần Mặc Hàn cố duy trì thể diện, nhưng vẫn thất bại: “Ừm, tôi nghỉ ngơi một chút.” Anh vừa nói vừa thở gấp từng cơn.
Cho dù trợ lý Vương nghĩ anh đau dạ dày thật, trong lòng không chút hoài nghi. Nhưng Trần Mặc Hàn biết rõ, trong năm giây vừa rồi, trước mặt cấp dưới, anh vừa nói chuyện vừa thô bạo đâm gậy thịt vào miệng Tô Niệm.
Khoảng cách giữa hai bên thậm chí không đến 3 mét.
Chỉ 5 giây mà anh cũng không thể chờ đợi được.
Anh chìm trong cảm giác xấu hổ khó tin. Trần Mặc Hàn không thể ngờ rằng, có một ngày mình lại trở nên phóng túng như vậy!! So với những tên lưu manh không có khả năng khống chế du͙© vọиɠ thì có khác gì đâu chứ.
Cơn du͙© vọиɠ đang sôi sục trong anh không vì anh bùng nổ tự mình cắm mà giảm bớt, thậm chí nó còn mãnh liệt hơn.
Cuối cùng thì trợ lý Vương cũng rời đi, cửa phòng họp được đóng chặt lại.
Trần Mặc Hàn không thể kiềm chế được nữa, trong bóng tối, anh đưa tay lên giữ đầu cô lại, dươиɠ ѵậŧ đâm sâu vào cổ họng bắt đầu điên cuồng chạy nước rút.
Toàn bộ phòng họp tràn ngập tiếng thở dốc nặng nề của anh. Lần này, ngay cả chiếc bàn cũng bị anh làm cho kêu vang, âm thanh "cộp cộp” hòa với tiếng rêи ɾỉ, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng nôn khan của người phụ nữ.
Làm chết cô, đâm chết cô!!
Nếu như có những người khác ở đây, nếu bật đèn được bật lên, e rằng bọn họ sẽ bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng. Boss Trần trầm ổn đĩnh đạc làm gì còn vẻ lạnh lùng, bình tĩnh thường ngày. Hai mắt anh đỏ hoe, bộ dạng dữ tợn. Anh đang dùng sức đâm sâu vào cái bàn dưới thân, trông như đang phát điên.
Khi nhục bổng một lần nữa chạm đến chỗ sâu nhất, có thứ gì đó trong cổ họng chọc vào rãnh quy đầu. Một cảm giác sung sướиɠ kịch liệt dâng lên tương tự với cảm giác đêm hôm đó, thậm chí còn bùng nổ hơn.
Trần Mặc Hàn run rẩy dữ dội, sau lưng tê dại, du͙© vọиɠ mãnh liệt bộc phát như sóng thần. Trong đầu anh chỉ có bốn chữ: trời long đất lở. kɧoáı ©ảʍ như muốn xông ra ngoài.
"A hừ..." Một tiếng gầm trầm thấp vang vọng khắp phòng họp.
Cuối cùng cũng bắn!
Bởi vì tích tụ rất lâu, cho nên tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Trần Mặc Hàn thực sự vô cùng nhiều. Dù là một người kinh nghiệm đầy mình như Tô Niệm nhưng cũng chỉ nuốt được một phần. Từng đợt từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra khóe miệng cô, chảy khắp nơi.
Mùi nồng tanh tràn ngập căn phòng. Nơi vốn được dùng để họp hành nay toàn mùi dâm dục.
Đột nhiên, Tô Niệm vô tình đụng vào công tắc đèn bàn. Ánh đèn mờ nhạt sáng lên, có thể thấy rõ Trần Mặc Hàn đang hơi ngửa đầu về sau, mắt khẽ nhắm, không ngừng thở hổn hển, âm thanh so với tiếng thổi vào ống rỗng không khác là bao.
Tô Niệm cũng hiểu, anh đã bị du͙© vọиɠ hành hạ suốt thời gian qua. Lần đầu tiên được thỏa mãn, nói linh hồn anh đang run lên cũng không quá.
Nếu là trước kia, trong lúc người đàn ông vừa trải qua cơn cực khoái, cô nhất định sẽ nói những lời ngon ngọt, hoặc là trực tiếp trèo lên người cưỡi ngựa, giúp anh được thỏa mãn một cách triệt để, dẫu sao cô cũng rất thèm.
Nhưng hiện tại, vì nhiệm vụ, cô buộc phải diễn tròn vai nữ phụ đáng ghét, chưa kể cô có kinh nghiệm rất phong phú trong việc này.
Tô Niệm quẹt một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ đưa ra trước mặt Trần Mặc Hàn.
"Anh rể à, anh bắn nhiều thật đấy. Cái này, chị gái em chắc chưa từng được thưởng thức đâu nhỉ. Em chia sẻ một chút cho chị nếm thử nhé ~~"
Một gương mặt ŧıểυ nhân kiêu ngạo, đáng ghét, khoe khoang lộ ra.