Ánh mắt Hạ Thiên Ý có chút hoảng hốt, dao động bốn phía, ngượng ngùng nói: "Con không có vay tiền, tiền.. Tiền là chính bà ta một hai phải đưa cho con."
Lâm Tịch xòe bàn tay ra: "Đúng thế, cho nên hiện tại tôi hối hận rồi, trả lại cho tôi!"
Trên mặt Hạ Thiên Ý hiện lên vẻ tức giận, đang muốn nói gì đó, một giọng nói dịu dàng vang lên: "Hạ Tường, vị này là.."
Người phụ nữ này không nhìn kỹ thì như khoảng ba mươi tuổi, nhưng nếp nhăn rõ ràng trên khóe mắt cùng với khóe miệng có chút rủ xuống đều biểu hiện hẳn là hơn bốn mươi tuổi.
Một đầu tóc dài uốn gợn sóng buộc lỏng, vài sợi tóc mai rũ xuống càng làm tăng thêm vẻ nữ tính mềm mại quyến rũ cho cô ta.
Cô ta mặc một bộ quần áo ở nhà màu vàng nhạt, trên chân là một đôi dép lê sa tanh thêu hoa lộng lẫy.
Khóe miệng Lâm Tịch không khỏi nhếch lên.
Người này Lâm Tịch cũng biết, cô ta và Hồ Diễm Phân từng có một lần gặp mặt, đây là Hàn Tố Mai cô vợ tái hôn của Hạ Tường.
"Đòi nợ." Còn không đợi cha con nhà họ Hạ nói chuyện, Lâm Tịch đã tự giới thiệu mình như thế.
Cũng không phải là cô không lễ phép, Lâm Tịch đã đông lạnh hơn mười phút tại cửa ra vào, đi vào trong phòng cũng đã nói một hồi, rõ ràng Hàn Tố Mai là muốn giả hồ đồ.
Hơn nữa vẻ thân thiết của Hàn Tố Mai khi đối mặt cô rõ ràng là tận lực ngụy trang mà ra, nhưng trong lúc lơ đãng lại bày ra dáng vẻ hơn người một bậc, khiến Lâm Tịch đột nhiên nhớ tới Vương Hi Phượng tiếp đãi bà ngoại Lưu mới vào Vinh quốc phủ.
Nếu là người ủy thác nhát gan tự ti thấy trường hợp như vậy, chắc hẳn lại đâm tâm nhất kích tất sát.
Lâm Tịch nói làm Hạ Thiên Ý có chút không được tự nhiên.
Hàn Tố Mai không cảm thấy xấu hổ chút nào, đi tới ngồi đối diện Lâm Tịch: "Vậy tôi gọi chị một tiếng chị Hồ đi."
"Nếu biết tôi họ Hồ, trước đó cần gì phải biết rõ còn cố hỏi?"
Lần nữa bị cướp trắng, hơn nữa bị Lâm Tịch sắc bén chỉ ra trước đó làm bộ làm tịch, bên trong ánh mắt Hàn Tố Mai cũng hiện lên một tia tức giận.
Đồ ngốc quê mùa này!
Hạ Tường không phải nói vợ trước của ông ta là một người bình thường không có chút cá tính nào, hệt như bột nhão sao?
Nghĩ đến tình cảnh mà bà ta phải đối mặt hiện giờ, Hàn Tố Mai cũng bình thường trở lại.
Người nào bỗng nhiên bị con trai lấy đi tất cả mọi thứ, không có chỗ dựa, chắc hẳn đều sẽ trở nên gay gắt đi.
Ánh mắt Hạ Tường nhìn về phía Lâm Tịch cũng có chút co rụt lại, hóa ra bà ấy cũng có lúc phát cáu, biểu cảm tươi sống như vậy, mặc dù không giống thiếu nữ xinh đẹp trong trí nhớ trước đây, lại làm bà ấy tăng lên chút linh tính bên trong vẻ âm u đầy tử khí kia.
"Thiên Ý ấy hả, quả thật chuẩn bị làm ăn với bạn bè, hiện giờ đang chuẩn bị tài chính, nó hiếm khi có lòng cầu tiến như vậy, chúng ta làm cha mẹ, đều nên ủng hộ một chút, chị nói đúng hay không?"
Dù sao tiêu không phải tiền của cô ta, lời dễ nghe ai không biết nói?
Lâm Tịch cũng mỉm cười đáp lại: "Phải không? Tha thứ tôi mạo muội hỏi một câu, cô vị trưởng bối này, ủng hộ nó bao nhiêu?"
Nụ cười giả dối của Hàn Tố Mai có chút sụp đổ, ngày hôm nay không thể trò chuyện nữa rồi!
"Thiên Ý muốn làm ăn? Tại sao tôi không biết chuyện này?" Hạ Tường nhìn về phía Hàn Tố Mai.
Trong ánh mắt Lâm Tịch mang theo một tia nghiền ngẫm, thú vị thật, Hạ Tường thế mà không biết chuyện này?
"Đúng vậy, đoạn thời gian trước con trai ông đến tìm tôi, nói là muốn làm ăn, nhưng không có tiền. Tôi thấy nó khóc đến đáng thương, thế nên đưa năm vạn cho nó mượn, nó còn nói muốn thế chấp nhà của tôi vay tiền nên cầm giấy tờ nhà của tôi đi." Lâm Tịch mỉm cười lại thêm một chùy.
Hiện tại biểu cảm mỗi người trong nhà đều cực kỳ đặc sắc.
Phát hiện Hạ Tường cũng không phải như trong tưởng tượng của cô, Lâm Tịch tiếp tục khóc tang nghiêm mặt: "Tôi vốn dĩ không muốn tới quấy rầy các người, ai ngờ hơn một tháng trước thân thể tôi bắt đầu xuất hiện các loại triệu chứng khó chịu, bác sĩ đề nghị tôi nằm viện quan sát trị liệu. Thế nhưng hiện tại tôi ở trong phòng trọ Thiên Ý thuê cho tôi, tiền tôi nhặt phế phẩm chỉ đủ một ngày ba bữa cơm.."
Lâm Tịch khóc lóc kể lể một trận này, lượng tin tức vô cùng lớn, trực tiếp bán Hạ Thiên Ý triệt triệt để để.
Hạ Tường biết được Hạ Thiên Ý thế mà lừa bán căn nhà kia, mà lời trong lời ngoài của Lâm Tịch có ý là do ông ta bày mưu đặt kế, đột nhiên một mặt thẹn đến xanh tím, bàn tay chỉ vào Hạ Thiên Ý đều run rẩy.
Đợi đến khi Lâm Tịch rời khỏi Hạ gia, trong túi lại thêm một ngàn tệ, tự nhiên là Hạ Tường đưa cho cô đi khám bệnh.
Sau khi hỏi rõ địa chỉ nhà Lâm Tịch Hạ Tường liền bảo cô về phòng trọ trước, nói là ngày mai sẽ qua đó tìm cô.
Lâm Tịch không sợ bọn họ trước ổn định chính mình sau đó bỏ trốn mất dạng, cùng lắm thì hai trăm huyền tinh mua định vị mục tiêu nhiệm vụ, hiện tại ông đây có tiền!
Trở lại phòng trọ, Lâm Tịch hà hơi bàn tay sắp bị đông cứng, đây là một bộ thân thể suy nhược, trong nhận thức của Hồ Diễm Phân, bệnh nhẹ nhịn một chút là qua, có đôi khi nhịn thành bệnh nặng thì uống từng liều từng liều thuốc giảm đau là được.
Lâm Tịch cảm thấy bà ấy có thể sống đến số tuổi này đúng là không dễ, không có chút thường thức nào không nói, còn keo kiệt đến tột đỉnh.
Tất nhiên, Hồ Diễm Phân keo kiệt trên cơ bản đều nhắm vào chính mình.
Vì tiết kiệm điện bà ấy rất ít xem tivi, vì phòng ngừa lãng phí nước, công tắc vòi nước trong nhà luôn bị bà ấy khống chế đến nhỏ nhất.
Lúc đó Hạ Thiên Ý thường xuyên phàn nàn, coi như mở vòi nước bông sen đến tối đa, nước chảy ra đều không nhiều bằng nước mắt Hạ Thiên Tư, rửa bàn tay phải chờ thêm nửa ngày.
Két nước bồn cầu chính là vật trang trí ở Hạ gia.
Tất cả bể nước đều sẽ có một cái dùng để chứa nước.
Nước rửa rau, vo gạo, giặt quần áo đều dùng để giội nước, một khi bị phát hiện dùng nước trong bể nước, Hồ Diễm Phân có thể lải nhải cả ngày.
Không có trải qua niên đại đặc thù kia, làm sao có thể hiểu loại cảm xúc hận không thể gϊếŧ người khi trông thấy cơm và rau quả bị vứt bỏ trong thùng rác?
Tất nhiên, cho dù Lâm Tịch trải qua thời đại như vậy, cũng không đồng ý triết lý sống như vậy của Hồ Diễm Phân.
Trước khác nay khác, có nhiều thứ cần chọn tốt mà không phải cố chấp, có chút cần nhanh chóng thức thời, không có cái gì là đã hình thành thì không thay đổi.
Bởi vì phòng bếp và phòng tắm ở phòng trọ đều dùng chung, đến lúc ăn cơm sẽ rất bận rộn, Lâm Tịch trực tiếp ăn cơm tối tại một nhà hàng nhỏ ở gần đó rồi mới trở về nhà.
A Lạp Lôi nhóc con đầu gấu này không có nghĩa khí chê phòng ở của cô quá khó coi, trực tiếp trở về không gian.
Trạng thái cỗ thân thể này thực sự không tốt, lần đầu tiên đóng quân trong thân thể của một bà lão, gặp phải các loại triệu chứng thời mãn kinh của phụ nữ, Lâm Tịch chỉ có thể chậm rãi vận hành hai mươi Đoạn Cẩm giãn kinh mạch trước, nhưng cũng không dám tùy tiện trực tiếp mở mạch.
Cô chuẩn bị cầm được tiền trong tay, mua một căn nhà thích hợp bản thân ở lại, sau đó lại chậm rãi điều trị.
Niệm lên thì ý động, Lâm Tịch duỗi người ra từng chút một, dần dần vật ngã lưỡng vong (cả đối tượng và sự vật với ta đều quên)..
Ngày hôm sau, Hạ Tường quả nhiên đúng hẹn mà tới.
Trông thấy vợ trước quả thật ở loại phòng trọ chật chội ẩm ướt này, trong lòng Hạ Tường vô cùng chua xót.
Ông ta đem một cái sổ tiết kiệm giao cho Lâm Tịch, mặt mang vẻ xấu hổ nói: "Bên trong có bốn mươi ba vạn, mật mã là sinh nhật của bà, tôi nghĩ đặt cái này bà sẽ không quên. Thật xin lỗi, đây là tất cả những gì tôi có thể đưa cho bà."
Lâm Tịch hơi kinh ngạc, cô thật sự không nghĩ tới Hạ Tường sẽ trực tiếp lấy ra nhiều tiền như vậy cho mình.
Căn nhà Hạ Tường lưu cho cô nếu không phải bởi vì muốn xây dựng khu phố thương mại hơn nữa vừa khéo lại là lầu một, không sai biệt lắm cũng chỉ đáng giá này.
Lúc này giá nhà còn lâu mới bị xào đến biếи ŧɦái động một tí mấy trăm vạn như sau này, cho nên số tiền này hẳn là có thể giúp cô mua được một căn nhà không tệ.
Nếu Hạ Tường đã có thể làm cho cô đến mức này, Lâm Tịch cũng có qua có lại nhiều chuyện một câu: "Không bận rộn chú ý cô vợ nhỏ của ông một chút, đôi dép lê sa tanh thêu hoa kia của cô ta Hạ Thiên Tư mang trông còn non hơn đấy!"
Không nghĩ tới Lâm Tịch cuối cùng thế mà lại nói ra một câu không liên quan gì như vậy.
Hạ Tường ngẩng đầu, vừa lúc trông thấy ánh mắt ý vị thâm trường kia của Lâm Tịch.