Trong cốt truyện, Hồ Diễm Phân chỉ đến nhà mới của Hạ Tường một lần trong sự hoảng loạn khi đột nhiên phát hiện chính mình biến thành bà lão, về sau mãi cho đến khi chết, bà ấy không còn đến đó lần nào nữa.
Bà ấy không học thức, không kiến thức, thế nhưng vẫn có một phần ngạo cốt mà chính bà ấy cũng không hiểu rõ.
Kỳ thật Lâm Tịch cũng không phải đi tìm Hạ Tường tính sổ sách, cô chẳng qua là tìm Hạ Thiên Ý lấy lại thứ thuộc về chính mình mà thôi.
Đó là phí bồi thường của Hồ Diễm Phân vì phải sống cô độc một mình sau khi hao hết thanh xuân và chôn vùi hạnh phúc.
Từ trước tới nay Lâm Tịch tuân theo lý niệm nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, làm một chuyện thì chỉ một chuyện.
Nếu trong nguyện vọng của người ủy thác không có ý báo thù này, vậy cũng đừng nhiều chuyện.
Hai tay dính đầy máu tươi của người thân, sống kỳ thật chưa hẳn đã thoải mái.
Thành thật mà nói, bi kịch của Hồ Diễm Phân, cũng không phải hoàn toàn do lỗi của người nhà, có một phần hoàn toàn chính xác đến từ sự nhu nhược của chính bà ấy, cùng với không tranh giành không ôm chí lớn, xem chồng là trời.
Ba đứa bé cũng không phải trời sinh đã không có cảm tình với bà ấy.
Thế nhưng thời đại đang tiến bộ, xã hội đang phát triển, Hoa quốc đã không phải là Hoa quốc lúc trước mà bà ấy sống chỉ cần ăn cơm no chính là ngày tốt lành.
Bà ấy mua cho bọn nhỏ, đều là quần áo và văn phòng phẩm giá rẻ, họp phụ huynh ở trường chưa bao giờ nhúng vào một câu, sẽ chỉ hèn mọn xoa xoa tay, đần độn cười theo.
Hồ Diễm Phân xưa nay sẽ không làm cơm hộp tình yêu sắc hương vị đều đủ, mãi mãi cũng là những món rau xào, hầm xương cốt ở nông thôn kia, xưa nay không biết cái gì gọi là KFC và MacDonald.
Hạ Thiên Ý bọn họ ở trường học thường xuyên bởi vì những này mà bị bạn học chế giễu.
Tâm linh trẻ con là trong sáng và mẫn cảm nhất.
Lúc đầu bọn họ sẽ còn về nhà đưa ra ý kiến mẹ, hi vọng mẹ mình có thể thời thượng giống mẹ nhà khác, có thể dạy kèm bọn họ làm bài tập, có thể hóa thân thành chị gái tri tâm vào lúc bọn họ hoang mang.
Thế nhưng vô dụng, Hồ Diễm Phân đối mặt những thứ bà ấy không biết, chỉ có sợ hãi và tự ti, giải pháp duy nhất chính là làm như không thấy hoặc là đi đường vòng.
Thế là bọn nhỏ trầm mặc.
Làm một người đàn ông đã đồng ý sẽ đem bà ấy để ở trong lòng sủng ái cả đời, Hạ Tường có chút cặn bã.
Nhưng ông ta có một câu đúng, hôn nhân đúng như là cùng một chiếc xe, khi một phương nhanh chân tiến lên, còn bên kia lại trì trệ không tiến, như vậy lật xe là chuyện sớm hay muộn.
Hơn nữa nói thực ra, Hạ Tường cũng không có đuổi tận gϊếŧ tuyệt người vợ cũ này, vào thời đại bọn họ ly hôn kia, mấy vạn tệ thêm một căn nhà, tương đương hơn trăm vạn bây giờ.
Ông ta làm được cao nhất, cũng chỉ là một xưởng trưởng.
Những chuyện này, đều là Lâm Tịch lấy góc nhìn của bên thứ ba tổng kết ra.
Thế giới này cũng không có nhiều cầm thú hư đến thực chất bên trong như vậy, rất nhiều chuyện đều là một cây làm chẳng nên non.
Cho nên mới nói, cho dù cô không thích những thành viên khác trong Hạ gia, cũng không có đạo lý chạy tới nhà người ta kêu đánh kêu gϊếŧ.
Mở cửa cho Lâm Tịch là một cô gái vóc người cao gầy, làn da trắng nõn.
Cô ta nhìn Lâm Tịch một chút: "Bà tìm ai?"
Đây là Hạ Thiên Tư cũng là con gái duy nhất của Hồ Diễm Phân.
"Tôi tìm Hạ Thiên Ý." Lâm Tịch nghe giọng nói lạnh băng của đứa con gái này, biết hiện giờ chính mình ăn mặc chật vật như vậy, cô ta căn bản là không nhận ra mình.
Ngẫm lại kỳ thật cũng rất đau xót, coi như Hồ Diễm Phân lại không học thức, quê mùa đến đâu, nhưng dù sao cũng là người mẹ đã sinh dưỡng ba đứa bé, bà ấy đã cố gắng trở thành một người mẹ xứng với những đứa con của mình trong phạm vi khả năng của bà ấy.
Thế nhưng sau khi ly hôn, ba đứa bé chủ động thăm bà ấy, chỉ có con cả Hạ Thiên Ý là lòng dạ khó lường, hơn nữa sau khi lừa gạt nhà và tiền bạc xong, cũng không còn xuất hiện nữa.
Hồ Diễm Phân không có yêu cầu trả thù Hạ gia, cũng không muốn nối lại tiền duyên với người nhà họ Hạ, một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của gia đình trên người con cái.
Lâm Tịch cảm thấy nhiệm vụ lần này kỳ thật rất dễ làm.
Lấy lại mọi thứ thuộc về Hồ Diễm Phân, sau đó sống tốt cuộc sống của chính mình.
Bản thân Hồ Diễm Phân đã là một người mù chữ, vấn đề bà ấy đưa ra, chẳng qua là cảm thấy tẻ nhạt vô vị sau khi bị toàn thế giới vứt bỏ, Lâm Tịch chỉ cần trợ giúp bà ấy tìm được mục tiêu sống tiếp, tin tưởng nhiệm vụ này coi như hoàn thành.
Cho nên Lâm Tịch cũng không cần đi đóng vai một người mẹ hiền ngậm đắng nuốt cay với Hạ Thiên Tư.
Dáng vẻ Hạ Thiên Tư rất giống Hạ Tường khi còn trẻ, ngược lại cũng không giống Hồ Diễm Phân cho lắm, một đôi mắt phượng hẹp dài hơi hướng lên trên, tỏ vẻ xem thường rõ ràng đối với bà lão xa lạ này: "Bà chờ ở đây, tôi đi gọi cho bà."
Cũng không có bảo Lâm Tịch vào nhà, dép lê giẫm ra tiếng "Lẹt xẹt" trên sàn nhà dần dần đi xa, sau đó là giọng điệu không chút khách khí: "Hạ Thiên Ý, bên ngoài có bà lão tìm anh."
"Ai vậy? Tao không rảnh tay, đang PK đây này, mày hỏi bà ta có chuyện gì không?" Hạ Thiên Ý vừa hùng hùng hổ hổ vừa hướng về phía Hạ Thiên Tư kêu.
"Thích đi thì tự đi, ai kiên nhẫn với người ăn mày!"
Tiếng bước chân "Lẹt xẹt" của Hạ Thiên Tư càng đi xa hơn.
Gió lạnh từ bên ngoài không ngừng tràn vào hành lang, mặc dù Lâm Tịch đã đem những thứ có thể mặc đều mặc ở trên người, nhưng cỗ thân thể này vốn đã yếu đuối, sợ lạnh, giờ phút này càng cảm thấy cơn gió lạnh kia chui thẳng vào trong xương.
Lại đợi hơn mười phút, vẫn như cũ không ai để ý, Lâm Tịch nhấc chân đạp một trận vào cửa phòng.
Một lát sau, tiếng bước chân nặng nề vang lên, cửa lần nữa bị mở ra, lần này tới mở cửa chính là Hạ Tường.
Khác hẳn bên trong cốt truyện, giờ phút này dáng người ông ta có chút mập ra, lại không có tuấn dật thẳng tắp như khi trẻ, bụng bia như quả bóng rổ cùng với làn da lỏng lẻo trên mặt đều đang nói cho người khác biết, đây đã là một ông lão hơn sáu mươi tuổi.
Nhìn gương mặt già nua ngoài cửa kia, Hạ Tường sững sờ, qua một hồi mới nhớ tới là ai, cau mày chần chờ hỏi: "Bà là.. Diễm Phân?"
Lâm Tịch khẽ gật đầu.
Hạ Tường nhìn cách ăn mặt của người phụ nữ ngoài cửa, trong lòng chua xót.
Trong ký ức, Hồ Diễm Phân cũng đã từng ăn mặc như thế này, nhưng hai má lại phấn nộn như đào mật, lúm đồng tiền lớn ngọt ngào, mà người trước mắt lại tiều tụy gầy còm, sắc mặt xám xịt.
"Bà.. Có việc?" Hạ Tường hỏi.
Đã bị đông cứng đến run lẩy bẩy Lâm Tịch có chút căm tức, đây là giữa mùa đông, một người hai người cũng không biết mời cô vào nhà nói chuyện sao?
Đẩy Hạ Tường ra, đi thẳng vào trong nhà, thoải mái ngồi trên ghế sofa, Lâm Tịch nói với Hạ Tường: "Tôi đến tìm Hạ Thiên Ý, bảo nó ra gặp tôi."
Nghe tiếng mà đến sắc mặt Hạ Thiên Ý hết sức khó coi: "Sao bà lại tới đây? Không phải nói với bà có việc tôi sẽ đi tìm bà sao?"
Ngũ giác của người chấp hành nói cho Lâm Tịch, cánh cửa một căn phòng lặng lẽ kéo ra một khe hở, đằng sau là một đôi mắt thăm dò.
Đó là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, vợ hiện tại của Hạ Tường.
Cho nên Lâm Tịch cũng không nguyện ý dài dòng với hắn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tiền và nhà tôi cho mượn, bây giờ trả lại cho tôi, tôi ngã bệnh, cần tiền khám bệnh."
Hạ Thiên Ý túm Lâm Tịch đi về phía một căn phòng: "Tôi mượn tiền bà lúc nào? Đến phòng tôi nói đi."
Hạ Tường lại đột nhiên gào to một tiếng: "Thiên Ý, mày đứng lại đó cho ba!"
Hạ Thiên Ý không thể kéo động Lâm Tịch giống như củi khô, bên này lại bị ba rống lên một tiếng, đành phải buông Lâm Tịch ra đứng tại chỗ.
Hạ Tường sải mấy bước đi đến bên cạnh Hạ Thiên Ý, có chút tức đến nổ phổi mà hỏi: "Mày đi tìm mẹ mày vay tiền mượn nhà? Tại sao ba lại không biết chuyện này?"