Anh ta vừa chết, bên kia liền vội vàng tới thu nạp nhân mã của mình, Ngạo Thiên đây là vội vã muốn thống nhất thành phố Nhiêu Bình sao?
Hơn nữa người tên là Nhiễm Đông nhiều lần nói rằng tâm nguyện trước khi chết của đại ca Đặng chính là hi vọng có thể khiến căn cứ Liên Thai Sơn trở thành người Ngạo Thiên.
Đặng Húc Luân nhanh chân bước vào phòng, không những không giận mà còn cười: "Nhiễm Đông, cậu tốt xấu cũng chờ qua đầu thất của tôi rồi hẵng kéo người của tôi đi chứ, tôi đây vừa truyền ra tin chết cậu đã đến đào góc tường, cậu như vậy là không tử tế rồi!"
Nhiễm Đông nhìn lại, người đi vào thế mà là Đặng Húc Luân bị mấy tên tàn phế kia nói hẳn phải chết không thể nghi ngờ, khuôn mặt lập tức lúc xanh lúc trắng, trong lòng cũng đã lôi mấy người kia ra mắng đến máu chó đầy đầu.
Gã ta là dị năng giả hệ lực lượng, dựa theo phân tích của những người ở phía trên, cùng dị năng giả hệ thổ không sai biệt lắm, cuối cùng đều là dị năng tương đối vô dụng.
Mặc dù ông trời cũng không tính quá ưu đãi gã, nhưng Nhiễm Đông chưa bao giờ an phận làm người tầm thường.
Gã ta phải thừa dịp hiện tại dị năng mọi người đều vừa mới cất bước, dị năng hệ lực lượng vẫn còn phổ biến bên trong nhiệm vụ tích lũy thêm chút công lao và nhân mạch, mới có thể đi cao hơn, đứng xa hơn một chút.
Hơn nữa hiện giờ mấy người đứng đầu đều đang nghiên cứu làm sao để mài nhỏ tinh hạch, tinh luyện, gia công thành thuốc trực tiếp tiêm vào tĩnh mạch, nghe nói làm như vậy thì khả năng phát sinh dị biến sẽ cao hơn.
Gã ta nghĩ thừa dịp hiện tại kiến công lập nghiệp nhiều một chút, đến lúc đó nói không chừng đám chị Hàn Nguyệt sẽ ban thưởng cho gã một bình thuốc tốt một chút.
Tốt nhất là loại thuốc biến dị dị năng này, đến lúc đó gã có thể trực tiếp có được hai loại dị năng, ai còn dám nói dị năng của gã là thứ vô dụng?
Cho nên lần này nghe nói phía trên phái người tới tiếp nhận Liên Thai Sơn làm chi nhánh, gã cho người phụ nữ Lăng Thi Hàm kia ba viên tinh hạch, cuối cùng thành công lấy được nhiệm vụ lần này.
Liên Thai Sơn vẫn luôn bị Ngạo Thiên cố tình chèn ép, vậy nên cho dù đám huynh đệ Liên Thai Sơn có đồng lòng đến đâu đi nữa, cũng vẫn phát triển không tốt như cũ.
Bây giờ sáu huynh đệ bọn họ, lão Tứ và lão Đại đã chết, chỉ còn lại bốn người tầm thường, trong đó Mã lão tam giống như gã, cũng là dị năng giả lực lượng, chẳng qua lại là dị năng giả còn lại duy nhất trong bốn người.
Lúc trước Mã lão tam cũng xem như là hàng xóm với gã, mặc dù chưa tới mười tuổi nhà bọn hắn đã dọn đi rồi, cũng mặc kệ như thế nào, cùng lăn lộn trên đất Nhiêu Bình này, cũng miễn cưỡng xem như cùng nhau lớn lên đi.
Gã chỉ cần lừa gạt dụ dỗ khiến Mã lão tam đồng ý, ba người bình thường còn lại, căn bản cũng không dám có bất kỳ ý kiến gì, chỉ có thể ngoan ngoãn quy thuận Ngạo Thiên.
Kỳ thật cái gọi là gã mang theo mười dị năng giả, thật ra tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có năm người trong đó, còn phải tính cả gã ta.
Nhiễm Đông nói như vậy chủ yếu là vì khiến những người này sợ hãi, thuận tiện cũng làm cho đám nhà quê này hâm mộ thực lực của Ngạo Thiên bọn họ.
Mã lão tam quả nhiên bị những lời thề son sắt của gã lừa gạt, lại thêm Nhiễm Đông đã nói chính xác có những ai bên trong đội ngũ của Đại ca, vị trí cụ thể ở đâu, còn nói lão Tứ là người chết đầu tiên.
Sáu huynh đệ bọn họ coi như không tệ, ra ba dị năng giả, Đại ca nghe nói đem ba loại tinh hạch cùng màu vùi vào trong da thịt hấp thu hết, rất có thể sẽ tiến hóa thành dị năng giả, thế là nhất định phải thừa dịp nhóm zombie vừa mới tiến hóa ra tinh hạch kiếm thêm một chút, để ba huynh đệ còn lại cũng sở hữu dị năng, nếu không ở thế đạo này, người bình thường cũng không bằng heo chó, bọn họ quan tâm được nhất thời, không lo được một đời.
Ai ngờ ba người còn lại có dị năng hay không còn không biết, vậy mà hai huynh đệ kia ra ngoài, rốt cuộc không về được nữa.
Mã lão tam nghe tin Đại ca và Tứ đệ bị zombie chia ăn, đầu óc lúc ấy liền trống rỗng.
Nhiễm Đông lại mèo khóc chuột một trận, đối với chuyện gia nhập Ngạo Thiên Mã lão tam đã động lòng, tối thiểu người ta cho phép gã mang theo ba huynh đệ còn lại, về sau mọi người còn có thể cùng một chỗ.
Ngay tại lúc mấu chốt này, Đặng Húc Luân thế mà trở về.
Nhiễm Đông cũng tin tưởng lời của mấy tên tàn phế trở về từ Trương Gia Điếm, cảm thấy dưới loại tình huống đó, Đặng lão đại hẳn phải chết không thể nghi ngờ, mà những "Di ngôn" kia của Đặng lão đại quả thật là Nhiễm Đông nói bừa, nhưng ai sẽ đến hỏi một người chết để chứng thực đúng không?
Người bị nói đã chết nay còn sống sờ sờ đi tới, bắt thóp gã ta ngay tại chỗ, lúc này có chút lúng túng.
"Là do huynh đệ đưa tin tức sai, ôi, xin lỗi anh, chuyện này.." Nhiễm Đông còn đang dài dòng tìm vài lời xã giao, thứ nhất có tầng quan hệ cùng nhau lớn lên giữa gã cùng Mã lão tam, thứ hai gã có mang theo "Mười" dị năng giả đến, lại được hậu thuẫn bởi gã khổng lồ Ngạo Thiên này, Đặng lão đại anh ta dù có năng lực đến đâu, cũng không dám công khai ra tay.
Nhưng mà, nhiều lần đoán không trúng trở thành tiếc nuối cuối cùng của Nhiễm Đông.
Một thanh dao găm ánh vàng rực rỡ trực tiếp xuyên qua trái tim Nhiễm Đông, thành công ngăn cản gã líu lo không ngừng.
"Đây là Liên Thai Sơn hồi báo Ngạo Thiên vì đã giết Tứ đệ tôi, về phần các người, là muốn chiến hay là muốn cút?"
Đặng Húc Luân là dị năng giả hệ kim là chủ sát trong ngũ hành, khi còn lăn lộn trên giang hồ chuyên sử dụng dao găm làm vũ khí, có biệt hiệu "Đặng Tiểu Đao," bây giờ tiến hóa ra dị năng hệ kim càng như hổ thêm cánh, là linh hồn của toàn bộ Liên Thai Sơn.
Anh ta vốn trời sinh cao lớn, lại thêm cổ khí tức kim sắc không giận mà uy kia, cả người giống như một thanh kiếm sắc bén tuốt ra khỏi vỏ.
Nếu là bình thường ra ngoài đoạt vật tư, hai đội nhân mã gặp nhau, dưới tình huống thế lực ngang nhau, người Ngạo Thiên vẫn luôn hoành hành bá đạo không thèm nói đạo lý.
Nhưng hôm nay là tại hang ổ người ta, người phụ trách bên bọn họ cũng đã treo, cổ vênh vang đắc ý khi đến đây của những người kia lập tức suy sút.
Một dị năng giả hệ thủy cũng coi là quen biết với Đặng Húc Luân, liền vội vàng gật đầu cúi người nói: "Anh Đặng, xin lỗi, chúng tôi cũng là tin lầm lời của người ta, đều là hiểu lầm, hiểu lầm, chúng tôi lập tức cút, cút ngay."
Hơn sáu mươi người trong Liên Thai Sơn, có hơn mười dị năng giả, trước trước sau sau bị Ngạo Thiên đào đi ba người, còn có một người song hệ thổ mộc, là chính mình đến tìm nơi nương tựa, bởi vì hiện tại dị năng song hệ vẫn rất được yêu thích, cho nên người ta trực tiếp vào tổng bộ.
Bất kể thế nào, bây giờ số lượng dị năng giả của người ta dù sao cũng nhiều hơn bọn họ, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, nhất là những người vừa mới tiến hóa ra dị năng như bọn họ, tổng bộ đã nói rồi, thế giới này sớm muộn cũng có một ngày đều thuộc về Ngạo Thiên.
Cuộc sống tốt đẹp vừa mới bắt đầu, làm sao có thể bởi vì nguyên nhân này mà chết?
Những dị năng giả này còn tiếc mệnh hơn người bình thường.
Xám xịt ra khỏi căn cứ Liên Thai Sơn, đi ra ngoài thật xa, dị năng giả hệ thủy mới ngồi trên mặt đất phun nước bọt, giận mắng: "Kiêu ngạo cái rắm, mười dị năng giả, cao tầng Ngạo Thiên chúng ta phất tay liền có thể tiêu diệt bọn mày, chờ đó cho ông!"
Thành thật mà nói, Đặng Húc Luân thật sự muốn lưu lại những người này, để bồi mệnh cho huynh đệ chính mình, cũng thuận tiện diệt dị năng giả của bọn hắn trút giận cho chính mình.
Nhưng tình thế còn mạnh hơn người, cho dù anh ta có tin tưởng cô gái zombie kia đến đâu, dù sao anh ta vẫn phải lo lắng cho tính mạng của bốn huynh đệ còn lại.
Nếu những người này bị anh ta giết chết trên địa bàn của chính mình, tin tưởng kế tiếp chính là đại bộ đội của Ngạo Thiên ùn ùn kéo đến, mà Liên Thai Sơn sẽ toàn quân bị diệt.
Cho nên Đặng Húc Luân chỉ giết chết một gã Nhiễm Đông, một thù trả một thù.
Anh ta sẽ tận lực làm theo những gì cô gái kia đã nói, dù sao cô ta cũng đã nói, dưới tiền đề bảo toàn chính mình, anh ta không thể bởi vì cái chết của một mình lão Tứ cùng nghĩa khí của chính mình đối với một zombie, liền kéo huynh đệ còn lại cùng nhau chôn cùng.
Đặng Húc Luân hiểu rõ, zombie kia thả bọn họ một con đường sống chẳng qua là vì sử dụng anh ta chống lại Ngạo Thiên mà thôi.
Lăn lộn giang hồ nhiều năm, anh ta tự nhiên cũng có thể nhìn ra zombie kia cố ý thả người Ngạo Thiên rời đi tất có thâm ý.
Nếu bọn họ đã có chung kẻ địch, tạm thời quan hệ chính là bạn không phải địch, như vậy đôi bên đều phải lấy ra thành ý của mình.
Anh ta tin tưởng, cô gái với ánh mắt băng lãnh kia, tất nhiên còn có hậu chiêu!