Thật lòng mà nói, tại tận thế, mọi luật lệ và luân lí đối với nhân loại đều không còn hiệu lực.
Điều duy nhất được tôn sùng và xem như tiêu chuẩn chính là luật rừng.
Giết ngươi thì là giết ngươi, đã không cần chọn ngày hoàng đạo cũng không cần sắp xếp các loại lý do.
Nắm đấm lớn mới có lý.
Lần thiệt thòi này người căn cứ Liên Thai Sơn ăn chắc rồi.
Từ khi tinh hạch sinh ra, Lâm Tịch chẳng những nắm giữ ngôn ngữ giao tiếp giữa các zombie, càng là bởi vì tiến cấp sau đó tiến bộ vượt bậc, đối với zombie có một loại uy áp của người bề trên.
Khi cô "Grào grào" hai tiếng, hầu như toàn bộ zombie ở Trương Gia Điếm đều tràn về hướng này, rất mau phân ra vây quanh hai đội ngũ này cực kỳ chặt chẽ.
Gã đàn ông cao to vạm vỡ thấy tình thế không ổn, súng trường G36 nhắm ngay phương hướng có zombie dày đặc nhất chuẩn bị nổ súng.
Không nghĩ tới chính là, một đạo bóng xám mang theo tiếng gió bén nhọn cùng khí tức hôi thối ngửi mà buồn nôn trực tiếp quật ngã gã ta, đoạt lấy súng ống trong tay gã..
Còn mang theo cánh tay cầm súng của gã đàn ông vạm vỡ.
"..."
Tiếng kêu thảm thiết đánh thức những đồng đội còn đang ở trong trạng thái hoang mang kia, đây nhất định là zombie tiến hóa hệ tốc độ, ngay cả người căn cứ Liên Thai Sơn trông thấy cũng không khỏi hãi hùng khiếp vía.
Xem ra zombie tiến hóa cũng có mạnh có yếu.
Mấy con zombie tiến hóa bị bọn họ giết chết kia, hẳn là nhân vật râu ria tương đối yếu.
Mà con zombie này chính là một nhân vật hung ác.
Mọi người lấy lại tinh thần vội giơ vũ khí trong tay lên hoặc là vận dụng dị năng vừa mới nhận được chém giết đám zombie này.
Dù sao có rất nhiều zombie.
Coi như nhân loại có bộ óc thông minh hơn zombie rất nhiều, có thể sử dụng lực lượng của bản thân hoặc mượn nhờ ngoại lực để tối đa hóa lực sát thương của chính mình, vẫn đánh không lại chiến thuật biển thây ma này.
Nói cũng kỳ quái, căn cứ Liên Thai Sơn bên kia mặc dù cũng bị zombie vây khốn với số lượng không ít, thế nhưng cứ việc những zombie kia nước bọt rơi từng giọt, nhưng lại không phát động công kích.
Mấy người Liên Thai Sơn có chút mơ hồ.
Đội trưởng thấy nhóm zombie cũng không ra tay với bọn họ, thế là xê dịch từng chút một về phía biên giới Trương Gia Điếm, cũng không có trợ giúp người Ngạo Thiên ra tay công kích đám zombie.
Chuyện cười, cũng đã tận thế rồi, bọn họ sẽ không lấy ơn báo oán trợ giúp người vừa giết một người đồng đội của bọn hắn.
Mặc dù mọi người đều là nhân loại.
Cùng chung mối thù cũng phải xem đối tượng là ai, trong mắt bọn hắn người Ngạo Thiên còn ghê tởm hơn zombie.
Huống chi kỳ thật coi như hai tiểu đội bọn họ hợp thành một, vẫn đánh không lại những zombie đã có chút lý trí này.
Cuối cùng, dưới sự cố ý thả nước của Lâm Tịch, những người căn cứ Ngạo Thiên kia bị cướp đoạt vũ khí cùng tinh hạch, hoặc là thân chịu trọng thương hoặc là thiếu cánh tay gãy cái chân trốn đi.
Người Liên Thai Sơn đã lặng lẽ lui ra ngoài rất xa mặc dù xê dịch vị trí, nhưng vẫn bị zombie vây khốn như trước.
Lâm Tịch "Grào grào" hai tiếng với những zombie kia.
Mấy người lập tức biến sắc, rốt cuộc đến phiên bọn họ rồi hả?
Kết quả lại trông thấy zombie lại ném vũ khí cùng tinh hạch cướp được của Ngạo Thiên cho bọn họ, sau đó nhường ra một lối đi.
Mấy người trong nháy mắt yên lặng như gà.
Đầu lĩnh Đặng Húc Luân của căn cứ Liên Thai Sơn là một người đàn ông cởi mở thân cao tầm một mét chín, một mặt râu quai nón, anh ta nhìn cô gái được zombie bảo vệ trong đó giống như vương giả kia.
Cô thực sự không giống như là zombie.
Mặc dù gương mặt không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng không hề giống những zombie khác không thể điều khiển cơ mặt như là trúng gió hoặc là mặt đơ, nên mặc cho gương mặt kia bày ra các loại biểu cảm cổ quái kỳ lạ.
Cô chẳng qua chỉ là hờ hững.
Hơn nữa so sánh với những zombie khác, cô thật sự là quá sạch sẽ, nếu như không phải làn da màu xám và đôi mắt có tròng trắng nhiều hơn tròng đen cùng với móng tay tím thẫm sắc nhọn kia, anh ta gần như cho rằng đây chính là một dị năng giả có thể khống chế zombie.
Cô gái kia một thân trang phục vận động, thân cao tối thiểu một mét bảy mươi, một đầu tóc đen cột đuôi ngựa đơn giản.
Đứng bên trong một đám zombie bảy vẹo tám lệch, ngược lại trông khá duyên dáng yêu kiều, một cỗ khí thế hơn người khiến người nghĩ đến vương giả khiến chúng sinh bái phục.
Đặng Húc Luân nói thầm một tiếng đáng tiếc, về phần đáng tiếc cái gì, anh ta không có nghĩ tới, bởi vì anh ta nhìn thấy một hàng chữ viết bằng đất trên mặt đất.
"Dưới tiền đề đảm bảo an toàn cho bản thân, tìm chút phiền phức cho căn cứ Ngạo Thiên, có thể tới chỗ tôi đổi một ít vật tư anh cần."
Đây là..
Lý do cô gái này thả anh ta rời đi?
Giờ khắc này, tâm tình phẫn uất của Đặng Húc Luân bởi vì huynh đệ tùy tiện liền bị người ta bắn chết lại đột nhiên bắt đầu chuyển tốt.
Mặc dù nghe nói căn cứ Ngạo Thiên có rất nhiều kì nhân dị sĩ, nhưng anh ta cứ cảm thấy, những người kia đối đầu cô gái này, hẳn là sẽ thực đau đầu.
Ban đầu căn cứ Liên Thai Sơn là căn cứ phát triển tốt nhất trong phương viên vài trăm dặm này, bởi vì trong bang phái bọn hắn vàng thau lẫn lộn, có huynh đệ có thể lấy được súng đạn, cũng có huynh đệ kinh doanh siêu thị bách hóa, từ ăn ở đến vũ khí trang bị, có thể nói đầy đủ mọi thứ.
Từ lúc bắt đầu tận thế, sáu người huynh đệ bọn họ lập tức bắt đầu bồi dưỡng thế lực của chính mình mới có thành tựu của ngày hôm nay.
Vốn nghĩ loạn thế xuất anh hào, một là mưu cầu cho các huynh đệ một con đường sống, hai là cũng có dã tâm mặt nam lưng bắc kia của người xưa.
Ai ngờ lại có một cái căn cứ Ngạo Thiên ngang trời xuất thế, vừa bắt đầu liền ngang nhiên tranh đoạt mọi thứ với bọn hắn, lớn đến nhà máy kho hàng, nhỏ đến dầu muối tương dấm, mặc kệ nhân lực hay là vật lực, bắt cái gì đoạt cái đó.
Đặng Húc Luân cũng không phải là loại người có thể nén giận này, nhưng đối thủ thật sự là quá cường đại, vô luận tầm mắt, kiến thức cùng với vũ lực, đều vượt xa bộ não lăn lộn giang hồ nhiều năm của anh ta.
Bọn họ chẳng những làm việc tâm ngoan thủ lạt, mỗi người đều là bản lĩnh phi phàm, hơn nữa luôn có các loại tin tức ngầm hữu dụng, như tinh hạch trong đầu zombie có thể làm dị năng giả tiến cấp cùng với có thể sẽ làm người bình thường có được dị năng chính là từ người Ngạo Thiên bên kia truyền tới.
Người bình thường tuyệt đối làm không được như vậy.
Đặng Húc Luân vẫn luôn cảm thấy, đối phương rất có thể là có quân đội hoặc là thế lực khó lường gì đó làm hậu trường, nếu không sẽ không trưởng thành nhanh như thế hơn nữa còn làm việc không cố kỵ gì.
Trong thời buổi loạn thế này, hơn phân nửa người đã biến thành zombie ngơ ngơ ngác ngác chỉ biết là bị bản năng chi phối, mà may mắn sống sót, rất nhiều người sống đến không bằng heo chó, còn có rất nhiều người trở nên mặt người dạ thú, Đặng Húc Luân vẫn cảm thấy, sinh mà làm người, có thể có dã tâm, nhưng nếu tùy ý để dã tâm bành trướng, làm việc không có giới hạn, vậy còn không bằng zombie.
Bọn họ vốn có không nhiều dị năng giả lại bị căn cứ Ngạo Thiên đào đi hai người vào hôm qua, ngày hôm nay lại thêm thù mới.
Cho dù cô gái kia không nói, anh ta cũng không định tiếp tục nhường nhịn đám người Ngạo Thiên kia, cùng lắm thì chết, nếu ngay cả huynh đệ bị người giết ở trước mặt còn có thể điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục nhẫn nại, vậy anh ta sống sót có khác gì những cái xác không hồn kia?
Đặng Húc Luân ôm quyền hành lễ với Lâm Tịch: "Tạ ân không giết hôm nay, tôi là Đặng Húc Luân Liên Thai Sơn, nếu sau này các hạ có việc gì, máu chảy đầu rơi!"
Dứt lời, cũng không dài dòng thêm, nâng lên thi thể huynh đệ đã chết lên xe dừng ở cách đó không xa, một đường mau chóng chạy đi.
Chuyến này bọn họ vốn nghĩ thừa dịp zombie mới tiến cấp còn không có triệt để nắm giữ năng lực của chính mình kiếm thêm ít tinh hạch.
Không nghĩ tới cuối cùng vậy mà là nhân loại tự giết hại lẫn nhau, mà cứu bọn họ, thế mà là zombie!
Khóe miệng Đặng Húc Luân nở một nụ cười trào phúng, một kết cục như vậy, thực sự quá mỉa mai.
Anh ta càng không có nghĩ tới chính là, sau khi trở lại bang phái, anh ta tự mình nghe được tin chết của chính mình, rất nhiều huynh đệ đều khóc đến ruột gan đứt từng khúc, rất nhiều người trông thấy anh ta còn tưởng rằng Đại ca nhà mình đã biến thành zombie.
Mà hay nhất chính là, Ngạo Thiên lại phái hơn mười dị năng giả đến đây tiếp nhận căn cứ Liên Thai Sơn!