"Duệ Đông Đường, trong đầu anh chỉ có phân thôi hả? Nếu chiến đội Mân Côi gì đó trong miệng anh đã trâu đến mức có thể đi soán vị, vì cái gì anh còn một hai phải lôi kéo một cô bé mười một tuổi đi gia nhập?"
Khi trông thấy Lâm Tịch đi ra, trong mắt Duệ Đông Đường lóe lên lệ khí.
Nó nuốt riêng năm cái tử tinh tệ, năm cái!
Đủ thấy trong lòng của người được gọi là em gái này căn bản không có người anh trai này, bằng không, tối thiểu nên lấy ra hai cái phân cho anh ta mới đúng?
"Sao hả? Triệu hồi ra hai đồ rác rưởi, cảm thấy gia nhập vào << Vĩnh Hằng >> liền có thể nói như vậy với anh mày rồi?"
"Đúng thế." Lâm Tịch gật đầu: "Hai đồ rác rưởi dù sao cũng mạnh hơn một mặt hàng rác rưởi đi. Hơn nữa hai huyễn linh của tôi một cái là hệ thực vật một cái hệ hình người, dù có rác rưởi cũng sẽ không có người gọi tôi là 'Thuần thú sư'."
Chuyện vui nhất đời Duệ Đông Đường chính là triệu hồi ra huyễn linh vào lần triệu hồi cuối cùng, miễn cưỡng trở thành một triệu hồi sĩ.
Chuyện buồn nhất đời Duệ Đông Đường chính là có người gọi anh ta là "Thuần thú sư" ở trước mặt anh ta.
Hết lần này tới lần khác tất cả mọi người trong chiến đội Mân Côi đều gọi anh ta như thế, Lê Mạn Tư luôn giải thích với anh ta: "Mọi người gọi anh như vậy, là xem anh trở thành người một nhà, làm anh em mới có thể như vậy."
Nữ thần cao lãnh ít khi mở miệng, Duệ Đông Đường chỉ có thể yên lặng nuốt xuống ngụm máu này, vẫn luôn chịu đựng.
Mà bây giờ, ngay cả em gái ruột của chính mình thế mà cũng dám ở trước mặt trào phúng anh ta, cơn giận không tên của Duệ Đông Đường "Vụt" một cái vọt lên thật cao.
Báo đốm đứng bên chân anh ta nhảy lên vươn móng vuốt cào về phía Lâm Tịch.
Sau đó "Grào" một tiếng lui ra ngoài rất xa, lắc mạnh móng vuốt của chính mình.
Một cào này tuyệt đối thành công, thành công vào trong miệng quỷ nhỏ Hoa Tử.
Toàn bộ công lực của Hoa Tử đều nằm trên đống răng mèo trắng hếu đầy miệng kia, chỉ nghe thấy một tiếng "Răng rắc" vang giòn, báo đốm thành công vùng thoát khỏi Hoa Tử, Hoa Tử thành công mang đi móng vuốt của báo đốm.
Nó giơ lên đoạn móng vuốt báo đốm kia che miệng chính mình, phát ra tiếng cười "Khặc khặc."
Quỷ nhỏ Hoa Tử ta am hiểu nhất là mỉm cười thân thiết với người.
Nếu không phải chủ nhân có lệnh, nó hiện tại đã bắt con báo phế vật này ăn cơm rồi.
Nhưng hai con còn lại thì không có may mắn như vậy, trong đó con mèo rừng bị Thu Thu cuồng hóa kéo rớt một cái chân, con chim Thiết Dực Bích kia thì bị Lâm Tịch chặt đứt một bên cánh.
Huyễn linh chỉ cần không chết, triệu hồi sư có một chiêu << Đại Hồi Xuân Thủ >> là có thể trị liệu cho huyễn linh, chẳng qua nếu có thể lĩnh ngộ được kỹ năng này, tuyệt đối sẽ không bị tùy tiện phái ra làm chuyện hạ lưu như vậy.
Hơn nữa tất cả kỹ năng của triệu hồi sư đều cần tiêu hao niệm lực, cần nhờ đả tọa trong thời gian dài hoặc là sử dụng tử tinh hoặc là trả tiền đến trận pháp trong học viện khôi phục, tất nhiên, hai loại sau điều kiện tiên quyết là ngươi phải có tử tinh tệ.
Bên ngoài khu cấm chiến, là cho phép tỷ thí với nhau, chỉ cần không đánh chết huyễn linh, kiểu tranh đấu giống bọn họ căn bản sẽ không có người đến quản.
Duệ Đông Đường thấy huyễn linh ba người bị phế trong một chiêu, đành phải đánh pháo miệng.
"Hai người đã gây ra đại họa, lại dám tổn thương hai triệu hồi sĩ của chiến đội Mân Côi, nếu như không muốn bị toàn thành truy sát thì mau để cho anh mang theo Duệ Địch đi gặp Mạn Tư tiểu thư."
Huyễn linh của hai người đi cùng chính mình đến đây đều bị thương, Duệ Đông Đường trông thấy quả thật không thể làm tốt chuyện hôm nay, đành phải nghĩ biện pháp xách Duệ Địch về để lấy công chuộc tội.
Sau khi Hoa Tử hấp thu xong kỵ sĩ không đầu tại << Quỷ mộ >> liền kích phát ra một hạng thiên phú kĩ năng, mà hai cái kỹ năng của bắp cải càng độc ác đến mức Lâm Tịch cũng không dám tuỳ tiện để con hàng này ra tay, cộng thêm hai mươi Đoạn Cẩm và Tôi Thể Thuật của bản thân, Lâm Tịch đã có được năng lực tự vệ, sẽ không bị cốt truyện cùng vầng sáng cường đại của nữ chính ngược đến cái rắm cũng không dám phóng một cái giống như ban đầu.
Duệ gia bây giờ ở tại khu cấm chiến, khu nhà ở thuộc quyền quản lý của công hội triệu hồi sư, nghiêm lệnh cấm tư đấu.
Mà trận pháp trong khu cấm chiến vẫn luôn vận chuyển, nó có tác dụng phản phệ cực mạnh.
Dám động thủ ở khu cấm chiến, tuyệt đối là hành vi ngu xuẩn gϊếŧ địch một trăm tự tổn năm ngàn.
Mà Lâm Tịch đã liên hệ xong với Vĩnh Hằng, bắt đầu từ ngày mai, Duệ Địch chính là một học viên của học viện Vĩnh Hằng.
Tiểu loli như vậy, vẫn nên đặt ở bên cạnh chính mình cho an toàn.
Từ Vĩnh Hằng đến khu cấm chiến, chỉ cách một đầu đường, nếu Lê Mạn Tư có đầu óc, hẳn là sẽ không chọn động thủ công khai với hai người Lâm Tịch trên con đường này.
Lâm Tịch nhìn Duệ Đông Đường với ánh mắt lạnh lùng: "Anh cảm thấy loại người quan tâm thanh danh chính mình như Lê Mạn Tư tiểu thư, sẽ bởi vì loại rác rưởi như các người lấy oán trả ơn đối với người từng cứu tính mạng cô ta ư? Ngây thơ!"
Nói chuyện này Duệ Đông Đường càng nổi giận, ngày đó rõ ràng Mạn Tư là nhào về phía chính mình, kết quả lại bị Duệ Miểu giành trước.
Anh ta luôn cảm thấy cô em gái này nhất định là kẻ thù đời trước của mình đầu thai mà tới.
Hai triệu hồi sĩ giúp đỡ càng thêm phiền muộn, sớm biết như thế sẽ không nghe miệng lưỡi dẻo quẹo của "Thuần thú sư."
Lâm Tịch ý vị thâm trường nhìn hai người một chút: "Có người ấy hả, khoác lác bá bá, đái dầm ào ào, cho nên tìm đồng bạn phải mở to mắt, đừng để bị hố ra phân cũng không tìm được chỗ trút."
"Tiểu Địch, chúng ta về nhà đi."
Nhìn hai cô gái nhỏ thản nhiên rời đi, ba người cũng không có cách nào.
Ba con huyễn linh tàn phế đang kêu đau đớn ở chỗ này kia kìa.
Đành phải thu thú triệu hồi vào bên trong không gian, đừng tiếp tục làm trò mất mặt xấu hổ, sau đó ba người vừa oán giận lẫn nhau vừa tiến đến << Học viện Hoàng gia >> tìm Lê Mạn Tư.
Tất nhiên hai người còn lại vẫn đang oán trách Duệ Đông Đường.
Lâm Tịch đã sớm nghe ngóng.
Lần kia Lê Mạn Tư đi << Cánh đồng cốt khô >> vẫn chưa nhận được bảo bối tốt chân chính nào, hầu hết lợi ích đều bị hội trưởng lão lấy đi, mà dòng chính Lê gia vội vàng chạy đến cũng chia một chén canh.
Thu hoạch ngoài ý muốn nhất là, bởi vì lần bắt cóc tống tiền Lâm Tịch thất bại này đã dẫn phát nội đấu trong Tiêu gia, từ đó tiết lộ hành tung Lê Mạn Tư, cuối cùng, thế mà Tiêu gia cũng tới một chiêu đoạt thức ăn trước miệng cọp.
Lê Mạn Tư cho dù không muốn thế nào, nhưng thế lực mấy phe kia bên nào cũng không phải cô ta bây giờ có thể đắc tội nổi, chỉ có thể ghi khoản nợ này ở trong lòng, về sau chậm rãi tính.
Lâm Tịch cảm thấy, chuyện này cũng giống như cô thành công cứu Duệ gia, đều tỏ rõ vô luận là vầng sáng nữ chính hay là kịch bản quân, chỉ cần vận dụng thỏa đáng, cũng không phải là không thể trái nghịch.
Mấy phe nhân mã này phân đi cơ duyên của nữ chính, đồng thời cũng đã bất tri bất giác làm suy yếu vầng sáng nữ của chính.
Như thế rất tốt, vậy thì ta sẽ nước ấm nấu ếch xanh, lửa nhỏ chậm rãi hầm, sớm muộn cũng nấu chín ngươi.
Thật ra bảo vệ Duệ gia, nhiệm vụ của Lâm Tịch đã coi như hoàn thành, nhưng cuộc sống của người Duệ gia đã phát sinh thay đổi long trời lở đất, Lâm Tịch lại không nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ, điều này có ý nghĩa, Duệ Đông Đường hoặc là Lê Mạn Tư cũng có thể sẽ lại mang nguy hiểm đến cho Duệ gia lần nữa, vì nhiệm vụ, nói không chừng phải ra tay dọn dẹp một chút.
Hơn nữa thật lòng mà nói, Lâm Tịch cũng thật rất ghê tởm Lê Mạn Tư người này.
Ngươi nói ngươi thích tìm một đám nam phiếu chơi đùa, vậy thì đi thôi, đoạn đường này tia lửa bắn tung tóe, người Duệ gia bị tai họa đến nỗi đếm không xuể, Lâm Tịch luôn ngửi được mùi vị trà xanh nồng nặc trên người nữ chính cao lãnh.
Chẳng qua chỉ nói một câu ngươi là tai tinh của Duệ gia, đã làm cho ngươi diệt sạch toàn bộ Duệ gia người ta ư?
Có lẽ cái chết của người Duệ gia cũng không phải xuất từ ý định ban đầu của Lê Mạn Tư, nhưng người ủy thác tuyệt đối là chết dưới sự tính toán của Lê Mạn Tư.
Cho nên mới nói sau mỗi Ultraman thành công, đều có một đám tiểu quái thú yên lặng bị đánh.
Nếu rất nhiều thứ đều đã phát sinh biến hóa, Lâm Tịch dứt khoát không ngừng cố gắng.
Đập nát vầng sáng, hủy đi cp, xem ngươi có thể có trâu đến đâu!