Tất nhiên là nữ chính đại nhân lại muốn đến chỗ nguy hiểm nào đó dạo chơi, biết bách linh của Duệ Địch có thể dự đoán cát hung, nhất là hiện tại đã trở thành triệu hồi sư, đến thời khắc mấu chốt thú triệu hồi cuồng hóa, tối thiểu mạnh hơn tên phế vật Duệ Đông Đường này.
Tại thời khắc này, lệ khí liên tục xuất hiện trong lòng Lâm Tịch.
Nguyện vọng của người ủy thác chính là người một nhà bình an, nhưng tên ngốc Duệ Đông Đường này lại hết này đến lần khác kéo toàn bộ Duệ gia đi chôn cùng tình yêu đơn phương vô vọng của anh ta.
Kỳ thật Lâm Tịch cảm thấy, một tình yêu chôn giấu vào sâu trong tim, chưa hề nói ra miệng, là một chuyện rất đẹp đẽ.
Nhiều năm về sau nhớ lại, vẫn là chua chua ngọt ngọt như cũ.
Đã từng điên cuồng mê luyến một người như vậy, thậm chí lặng lẽ đi những nơi cô ấy (anh ấy) đi qua mỗi ngày, chỉ vì cùng cô ấy (anh ấy) tắm chung một mảnh ánh nắng, hít thở chung một bầu không khí, từng có được một lần tương ngộ ngắn ngủi như thế mà không muốn người biết, sau đó từng người tách ra, từng người yêu thương.
Hầu như mỗi người thuở thiếu thời đều từng có một đoạn thầm mến ngay cả chính mình đều cho rằng rất ngốc nhưng chưa bao giờ hối hận.
Nhưng mà một người dùng mị lực vô hình của chính mình sử dụng lòng ái mộ của người khác đến mức táng gia bại sản, thậm chí sau khi bóc lột đến tận xương tuỷ vẫn cứ một dáng vẻ nữ thần cao ngạo vô tội.
Ta cũng không biết ngươi vì ta nỗ lực nhiều như vậy, ta thậm chí cũng không biết ngươi hóa ra lại thích ta.
Mà đổi thành một người lại vừa trợ Trụ vi ngược, vừa tự tay đẩy từng người nhà của mình tới vực sâu, chỉ vì đổi lại một tiếng cười của hồng nhan.
Kiểu thầm mến này, thật sự là thật là ghê tởm.
Lê Mạn Tư lúc này, có được sự duy trì của hội trưởng lão trong gia tộc, có được sự cảm mến và tùy hành của người dòng chính hai thế gia lớn trong ngũ đại thế gia tại vương thành, nhận được sự theo đuổi cuồng nhiệt của người con trai thứ năm của Đại Phú Hào trứ danh Tây Nguỵ, thậm chí Tam Hoàng tử Long Nghệ - người được xưng có tiền đồ nhất Tây Nguy đang học tập tại học viện Hoàng gia cũng âm thầm nảy sinh tình cảm với cô ta.
Đợi đến sau này thậm chí ngay cả đạo sư bên trong Hoàng gia cũng có người thích cô ta, chẳng qua là cố kỵ mối quan hệ sư đồ nên không dám công khai mà thôi.
Đã bay đến chân trời Lê Mạn Tư sẽ không tìm được người cùng đi tới một phó bản nho nhỏ ư?
Thế mà còn cần huyễn linh của Duệ Địch hỗ trợ dự đoán cát hung?
Ha ha ha.
Tất nhiên là bên trong học viện đã truyền ra chuyện Duệ Địch thành công tiến cấp triệu hồi sư, thường thường không có gì đặc biệt như Duệ Đông Đường cảm thấy em gái nhà mình có thể gia tăng một chút trọng lượng cho chính mình theo đuổi Lê Mạn Tư mà thôi.
Nữ chính đại nhân mặc dù là song huyễn linh, nhưng trước mắt còn không có tiến cấp trở thành triệu hồi sư, cho nên Duệ Đông Đường cảm thấy em gái nhà mình mới mười một tuổi đã trở thành huyễn linh sư liền trở thành vốn liếng anh ta có thể khoe khoang.
Lê Mạn Tư tất nhiên là ai đến cũng không có cự tuyệt, hương thối đều phủi vào trong đội ngũ của chính mình, dù sao loại bia đỡ đạn này càng nhiều càng tốt, lại không cần cô ta đi trả giá cái gì.
Quả nhiên, Duệ Đông Đường mang theo hai gã đàn ông xa lạ xuất hiện ở trước mặt Duệ Địch.
Ra khỏi học viện có một đầu hẻm nhỏ tương đối yên tĩnh.
Ba người Duệ Đông Đường mang theo thú triệu hồi của chính mình, vây Duệ Địch vào giữa.
"Khoảng thời gian này các người đã đi đâu? Bán nhà cũng không nói với anh một tiếng? Chẳng lẽ anh cũng không phải là người Duệ gia sao?"
Duệ Địch chỉ có mười một tuổi, đối mặt ba gã đàn ông người cao ngựa lớn thêm ba con thú triệu hồi dữ dằn, tỏ ra cô bé hơi có vẻ đáng thương.
Biết rõ cốt truyện Lâm Tịch biết tính cách Duệ Đông Đường, nhưng trong nhận thức của Duệ Địch, sai lầm lớn nhất của anh ta chính là không nên đụng cha ngã hộc máu sau đó chẳng quan tâm, còn trộm đi rất nhiều tài vật trong nhà.
Mọi người luôn phá lệ khoan dung đối với thân nhân của mình.
Chuyện giống vậy người khác làm chính là tội ác tày trời, mà thân nhân chính mình làm, luôn cảm thấy là có nỗi khổ tâm.
Sau đó hết lần này đến lần khác, cho tới khi bị làm bị thương đến thương tích đầy mình, đau thấu tim gan, mới biết được hóa ra họ cũng không đáng để mong chờ cùng tha thứ.
"Cả nhà đến một trấn nhỏ ở nông thôn ở lại, phong cảnh nơi đó trông rất đẹp." Duệ Địch nguyện ý tha thứ Duệ Đông Đường cũng không có nghĩa là cô bé ngốc đến mức nguyện ý nói hết mọi chuyện ra.
Duệ Đông Đường lạnh lùng cười: "Đúng vậy, bán nhà ra ngoài sống phóng túng, các người thật là biết hưởng thụ! Vận khí của em thật sự là không tệ, thế mà lĩnh ngộ cuồng hóa dưới tình huống như vậy. Đi cùng anh cả thôi, anh dẫn em đến một chỗ chơi rất vui, nói không chừng em còn có thể tiếp tục lĩnh ngộ kỹ năng mới biến thành đại triệu hồi sư đấy!"
Giọng điệu chua loét kia, cách xa như vậy Lâm Tịch đều có thể ngửi được.
Duệ Địch nghe thấy lời này, trong lòng cũng là chua xót.
Chị đoán quả nhiên không sai, anh cả thật sự muốn lừa chính mình đi bán mạng cho người phụ nữ kia.
Ngẫm lại xem, chị Miểu Miểu vì để tránh cho cha mẹ cùng chính mình gặp nguy hiểm, dốc hết sức lực, một đường đào vong kia khẩn trương cỡ nào cô bé đều nhìn ở trong mắt.
Về sau đến trấn nhỏ Cách Lan, vì có thể làm chính mình mau chóng đột phá, một mình chị ấy ra ngoài kiếm tiền nuôi sống cả nhà, mà bọn họ đều trốn ở trong nhà, mỗi ngày ăn ngon ngủ tốt chờ đợi.
Làm một triệu hồi sư, cô bé hiểu rất rõ chỗ như << Quỷ mộ >> đáng sợ đến cỡ nào, nhưng chị ấy kiếm được một cái tử tinh tệ, sẽ không chút do dự lấy ra cho cô bé, chưa bao giờ cảm thấy tử tinh tệ quý giá như vậy dùng trên người cô bé cùng Thu Thu là một loại lãng phí.
Chị Miểu Miểu mãi mãi khích lệ cô bé, Tiểu Địch là tuyệt nhất, Thu Thu cũng là tuyệt nhất.
Chị ấy không bao giờ dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn chính mình và Thu Thu giống như anh cả.
Vận khí không tệ?
Ha ha, nói thật là nhẹ nhàng thoải mái!
Vận khí của cô bé thật sự là không tệ, triệu hồi sư Duệ Địch này là chị Miểu Miểu mạo hiểm tính mạng dùng tử tinh tệ vất vả kiếm được tích tụ ra cơ mà!
"Lúc em ở học viện đã có thể lĩnh ngộ rồi, bây giờ em là triệu hồi sư, mỗi tháng đều có thể lĩnh năm cái tử tinh tệ đấy!" Giọng nói Duệ Địch mềm mại, lộ ra sự hồn nhiên không biết nhân gian khó khăn.
Ghen ghét trong mắt Duệ Đông Đường đã sắp tràn ra ngoài.
Thần hư không mù rồi sao?
Vì cái gì thà rằng để cho con chim ngốc kia và chủ nhân của nó tiến cấp thành triệu hồi sư mà không phải Duệ Đông Đường anh ta cơ chứ?
Nếu báo của anh ta có thể cuồng hóa, những người kia nhất định sẽ không còn dám chế giễu anh ta là một gã thuần thú sư!
Những người kia cũng không dám mắng anh ta là một tên phế vật ngay trước mặt Mạn Tư tiểu thư.
"Tiểu Địch, tháng này em đã lĩnh tử tinh tệ chưa?" Duệ Đông Đường cảm thấy nếu mỗi tháng anh ta cũng có năm cái tử tinh tệ thì có thể dùng để tới << Ngộ Huyễn Đường >> trong học viện lĩnh ngộ, đột phá đến triệu hồi sư cũng không phải là vấn đề.
Duệ Địch tiếp tục cười ngọt ngào.
Lại bị chị đoán trúng, anh ta quả nhiên còn nghĩ tới chuyện lấy tử tinh tệ của chính mình.
"Lĩnh rồi, em đều giao cho chị Miểu Miểu, chị ấy mới đến << Học viện Vĩnh Hằng >>, cần tử tinh lĩnh ngộ kỹ năng, anh cũng biết, mấy ngày đầu là quan trọng nhất."
Duệ Đông Đường có chút tức đến nổ phổi: "Em thật là ngốc, tại sao phải cho nó? Duệ Miểu làm người ích kỷ nhất, nó vì có thể đi Vĩnh Hằng mà khuyến khích cha bán căn nhà kia và đồ vật trong nhà đúng không? May mắn em cơ duyên xảo hợp tiến cấp, không thì đưa nó đi Vĩnh Hằng, các người đã phải ngủ đầu đường rồi."
A.
Trong cái nhà này, người ích kỷ nhất chỉ sợ chỉ có anh đi!
Vào thời khắc này, Duệ Địch chỉ muốn hát một bài << Lạnh lẽo >> tặng cho chính mình.
"Em sẽ không cùng anh đi, cũng không phải ti tiện!"
Duệ Địch xoay người rời đi.
"Đứng lại, mày nhất định phải đi với anh một chuyến, anh là dẫn mày đi gia nhập << Chiến đội Mân Côi >> của Mạn Tư tiểu thư, hầu như con cháu ngũ đại thế gia đều có người gia nhập, ngay cả Tam Hoàng tử cũng ở trong chiến đội đấy, anh thật vất vả cầu được một chỗ cho mày, cũng bởi vì mày là em gái anh nên Mạn Tư tiểu thư mới bằng lòng thu lưu mày đấy."
Thấy Duệ Địch khăng khăng muốn đi, Duệ Đông Đường vung tay lên, ba con thú triệu hồi mắt lộ ra hung quang vây cô bé vào giữa.