Hiện giờ Lâm Tịch quả thật không có sức lực gì, nhưng dùng kim châm điểm huyệt hoàn toàn không cần sức lực, đạp bay người phụ nữ lòng tham không đáy kia thì chỉ cần dựa vào một chút kỹ xảo, cộng thêm bản thân người phụ nữ kia gầy trơ cả xương không biết bị đói bao lâu rồi, tất nhiên làm rất dễ.
Nhưng ở trong mắt người phụ nữ kia thì một loạt biểu hiện của cô lại vô cùng quỷ dị, hơn nữa cô đột nhiên nhìn chằm chằm đối phương với ánh mắt như châm, nếu người phụ nữ có thể nói chuyện, chắc chắn phải quát to một tiếng: "Có quỷ!"
Không ai khác, ánh mắt Lâm Tịch nhìn cô ta quá có khí thế cũng quá dọa người.
Làm quần thể yếu thế trêи toàn thế giới, cho tới bây giờ cô ta cũng chưa thấy cô gái nào dám nhìn người khác như vậy, cho dù là các Lãnh Chúa cũng không có đôi mắt uy nghi nghiêm nghị như vậy.
Lâm Tịch nhảy lò cò tìm được hai cây gậy gỗ, sau đó lại nhảy trở về vị trí của mình.
Bình thường bị vứt tới đây, đều là người mắc bệnh hiểm nghèo, những tấm ván gỗ, gậy gỗ vứt bỏ lung tung này đều là thứ đùng để nâng những người kia để lại, Lâm Tịch lấy nước khử trùng từ trong không gian cẩn thận phun ở phía trêи, chuẩn bị dùng những thứ này cố định cái chân gãy.
Vừa phun xong nước khử trùng, lỗ tai cô hơi giật giật, nhanh chóng đặt gậy gỗ vào vách tường sau lưng rồi nằm xuống.
Người phụ nữ bên kia vẫn co quắp không nhúc nhích trêи mặt đất, cho dù không thể động nhưng toàn thân đều đang run lẩy bẩy.
Nhìn Lâm Tịch què chân từ thoi thóp trong nháy mắt trở nên sinh long hoạt hổ, còn có các đồ vật kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong tay cô, cô ta vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, bây giờ lại đột nhiên nằm giả chết trêи mặt đất, hai mắt cô ta không khỏi trừng lớn, thật sự không hiểu cô gái này rốt cuộc đang làm gì.
Khoảng 5 phút sau, hai Khiết bà đột nhiên đẩy cửa đi vào. Người phụ nữ cuối cùng hậu tri hậu giác hiểu ra vì sao người đối diện lại giả chết, chẳng qua.. Cô ấy có thể nghe được xa như vậy ư?
Đây là người sao?
Hai Khiết bà cũng dùng vải thô che mặt, hơn nữa coi như đi vào, cũng chỉ đứng ở cửa ra vào nhìn về hướng Lâm Tịch bên này, liếc mắt nhìn nhau rồi lui ra ngoài.
"Tiện nô Aka này chết chắc rồi."
"Ừm, nhìn điệu bộ này, sống không quá hai ngày đi. Không biết Đại Kết y còn không yên lòng cái gì nữa, một hai phải giày vò chúng ta đến xem thử."
Giọng điệu hai Khiết bà rõ ràng có chút bất mãn, vừa oán giận Đại Kết y vừa chậm rãi đi xa.
Thì ra cô ấy tên là Aka.
Chẳng qua hai lão chủ chứa này nhìn lầm rồi, người phụ nữ tin tưởng, coi như hai Khiết bà kia chết, Aka cũng tuyệt đối không chết.
Người phụ nữ cũng không biết vì sao, chỉ là rất chắc chắn với phán đoán này, đồng thời bắt đầu hối hận chính mình não rút mới có thể đi cướp bánh mì chay và thịt khô của Lâm Tịch ăn.
Chờ hai người kia đi xa, Lâm Tịch lại xoay người đứng lên, dùng nước khử trùng phun xung quanh mình mấy lần.
Một khi bắt đầu tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm, sức miễn dịch khung máy của cô sẽ tăng mạnh. Nhưng dù sao hôm nay thời gian tu luyện quá ngắn, vì lý do an toàn, Lâm Tịch cũng không muốn vì chủ quan biến khéo thành vụng thật sự bị nhiễm phải bệnh gì đó.
Có bình phun nước nhỏ, dây thừng, đồ ăn, nước uống..
Chẳng hiểu vì sao lại có nhiều đồ vật liên tiếp xuất hiện, người phụ nữ núp ở góc tường đã hoàn toàn không còn sức châm chọc, hiện tại cô ta rất muốn đánh chết chính mình, lúc trước vì sao lại mù quáng đi cướp đồ của Lâm Tịch vậy.
Nếu như không cướp mà là cầu xin, Aka có nhiều đồ ăn nước uống như thế hẳn là có thể phân cho mình một chút, mà cô ta cũng sẽ không bị chỉnh thành dáng vẻ thân không thể động, miệng không thể nói như bây giờ.
Lâm Tịch liếc nhìn người phụ nữ trong góc tường, nếu trong vòng 24 giờ cô ta không được giải huyệt thì sẽ vĩnh viễn biến thành người bị câm và bại liệt.
Nhưng Lâm Tịch cũng không có ý định giải huyệt giúp cô ta.
Lòng dạ độc ác của người phụ nữ này cũng không thua kém gì Adele.
Ai cũng biết, người bị vứt ở phòng cách ly sẽ không có bất kỳ thức ăn gì. Cô ta đói, Lâm Tịch hiểu, nhưng chỉ cần lúc trước người phụ nữ này cướp số thức ăn kia của cô, dù chỉ để lại một chút xíu, Lâm Tịch cũng sẽ không đối đãi với cô ta như vậy.
Lúc người phụ nữ cướp đi toàn bộ đồ ăn cũng không nghĩ tới việc để lại một chút đường sống cho cô.
Không chỉ như thế, còn muốn lục soát trêи người cô có thứ gì có thể dùng không nữa, trực tiếp đối đãi với cô như một người chết, không khách khí chút nào.
Ăn, uống, Lâm Tịch có đấy.
Đáng tiếc cho tới bây giờ cô cũng không phải là người lấy ơn báo oán.
Thời gian cấp bách, bây giờ Lâm Tịch gần như là giành giật từng giây tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm, sau đó dùng toàn bộ linh khí hấp thu được để chữa trị cái chân gãy kia.
Coi như nhận được đồ ăn của Lâm Tịch, người phụ nữ lở loét toàn thân này vẫn đến chặng cuối cuộc đời vào ngày thứ ba.
Hai mắt cô ta trợn trừng lên, ánh mắt rõ ràng nhìn về phía Lâm Tịch.
Có lẽ cô ta muốn cầu cứu Lâm Tịch, thực đáng tiếc, vào lúc ngươi chuẩn bị chặt đứt đường sống của người khác, cũng đã đưa chính mình lên đường cùng trước rồi.
Vào buổi sáng ngày thứ năm, quả nhiên Adele theo Jinglan rời khỏi lãnh địa Sangrou đi trở về lãnh địa Chitian.
Trước khi đi vẫn không quên phái người đến xem tình huống của cô, biết được Aka vẫn chưa chết, bộ dáng cô ta ngược lại rất vui sướиɠ, dặn dò nhiều lần, nhất định phải đưa cô đến lãnh địa Snake vào lần trao đổi thịt ăn tiếp theo.
Cô ta thật sự rất quan tâm chị em tốt của mình.
Tương phản Lâm Tịch cũng không lo lắng cho Adele, với tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn độc ác của cô ta, có thể nhẫn nại giỏi ngụy trang, hẳn là tới nơi nào cũng có thể thích ứng tốt đẹp.
Ngươi ngàn vạn lần phải bảo trọng thật tốt, chờ lão tử đi tìm ngươi nhé, Adele!
Ngày Adele rời đi, Lâm Tịch bày ra bộ dáng đã khỏi bệnh, nhưng lại bị đói đến không còn sức lực.
Mặc kệ thế nào, Aka vẫn là một mỹ nhân, chẳng qua xét thấy Đại Kết y đã dặn dò nhiều lần trước khi đi, không ai dám biểu hiện ra một chút xíu hứng thú và thiện ý đối với cô.
Về phần lão Sanno, lão đã vứt nữ ấn nô nổi tiếng đẹp nhất Sangrou này ra sau đầu từ lâu.
Sau khi Khiết bà liên tục xác nhận bệnh dịch chuột của Aka đã khỏi hẳn mà chẳng hiểu vì sao, bọn họ đưa cô từ phòng cách ly đến phòng chuyên dùng giam giữ để ăn thịt, còn phát cho cô một chút thức ăn nước uống đơn giản, coi như Adele không phân phó, bọn họ cũng sẽ không để Lâm Tịch chết.
Bằng vào sự xinh đẹp trẻ tuổi của cô, cho dù gãy chân, vẫn có thể đổi được hai ấn nô trở lên.
Cho nên mới nói, mặc kệ thời đại thay đổi thế nào, chuyện nhìn giá trị nhan sắc mà nói chuyện vĩnh viễn là chân lý không thể bàn cãi.
Mà đây cũng chính là mục đích Lâm Tịch biểu hiện mình đã khỏi bệnh dịch chuột, nếu cô bị giam tại phòng cách ly không ăn không uống trong thời gian dài thế mà còn không chết, cô sẽ bị mọi người xem như yêu nghiệt thiêu chết.
Lâm Tịch ăn ngấu nghiến giống như người phụ nữ trong phòng cách ly, cuối cùng ngay cả vụn bánh mì chay dính trêи ngón tay cũng bị cô cẩn thận từng li từng tí ɭϊếʍ sạch sẽ mới thở dài thỏa mãn một tiếng.
Trong gian phòng này tính cả Lâm Tịch tổng cộng bị giam 13 người, đàn ông đều là người già hơn bốn mươi, mà phụ nữ thì có ba người tương đương Lâm Tịch, còn lại tuổi tác cũng đều không nhỏ.
Thế giới lạc hậu và hoang dã như vậy, có thể sống đến 60 tuổi đã xem như trường thọ, bởi vậy hơn bốn mươi tuổi sẽ bị tính vào hàng ngũ người già.
Lâm Tịch suy đoán ngoại trừ mình và ba người trẻ tuổi kia, chỉ sợ chín người còn lại mới thật sự là để ăn thịt, chính là người chuẩn bị bị ăn sạch hoặc là đi làm một số việc rất nguy hiểm.
Ai cũng biết rõ loại trao đổi giữa các lãnh địa này đều có một kết cục sau cùng chính là chết, bao gồm mấy người trẻ tuổi Lâm Tịch, đi tới lãnh địa Snake còn muốn sống quả thực là hi vọng xa vời.
Cho nên hơn mười người trông đều là một mặt âm u đầy tử khí.
Sống, là chuyện không thể nào, chết, nhưng lại không dám.
Ở trong mắt Lâm Tịch, đây chính là mười ba cái xác không hồn mà thôi.
Trong lúc đó, giữa bọn họ đều không có giao lưu gì, cho dù là người phát đồ ăn đến đây, cũng là mỗi người lĩnh xong một phần thuộc về mình rồi yên lặng ăn hết, sau đó tùy tiện tìm một chỗ hoặc ngồi hoặc nằm, chờ đợi thời khắc bị đưa đi trao đổi.
Bốn ngày sau, cửa rốt cuộc bị mở ra.
Bọn họ, sắp bước lên hành trình đến lãnh địa Snake.