Anh dừng lại, lại cố tình liếc mắt nhìn cái chân bị thương của Tô Thanh Triết.
Đôi môi mỏng hơi không thể thấy được mà cong lên, “Thanh Triết, hiện tại cậu hẳn là nên ở nhà tĩnh dưỡng thật tốt, hoặc là thừa dịp kỳ nghỉ dài hạn này, thả lỏng một chút với Bạch Giản.”
Tóm lại, không nên xuất hiện trước mặt anh và Hạng Tinh.
Tô Thanh Triết nghe vậy giật mình.
Chỉ có thể cười gượng vài tiếng, nói: “Trong công ty còn có rất nhiều công việc kéo dài chưa xử lý xong, tôi...không yên tâm.”
“Cậu là không yên tâm công việc trong công ty, hay là không yên tâm tôi?”
Lục Thiệu Khiêm bật cười liên tục, ánh mắt sắc bén lại bỗng chốc lạnh lẽo.
Hàn ý thấu xương ập vào trước mặt, làm trái tim Tô Thanh Triết nhảy dựng, không khỏi kinh sợ trong giây lát: “Không, chủ tịch, tôi không có ý đó!”
“Phải không.”
Lục Thiệu Khiêm cong lấy đuôi lông mày, đôi mắt đen hơi hơi nheo lại, đánh giá nam nhân kia trên người đã phát run một hồi.
“Được, vậy cậu chứng minh cho tôi xem.”
Anh hơi quay người lại, nhìn một mảng muôn hồng nghìn tía phía cơ sở trồng hoa kia, khóe môi lại lần nữa cong lên.
“Hạng mục Hồ Quang Sơn Thủy bởi vì nguyên nhân mọi người đều biết, rất nhanh sẽ bị thu hồi đi đấu thầu một lần nữa.”
Nam nhân dừng lại, hơi hơi quay mặt qua, “Cậu phụ trách tranh thủ lấy nó trở về cho tôi, nếu không tôi sẽ tổ chức hội nghị hội đồng quản trị, tìm kiếm tổng giám đốc đời kế tiếp của An Hòa.”
“...Cái gì?”
Tô Thanh Triết khiếp sợ đến trừng lớn mắt.
Như vậy, đột nhiên như vậy sao?!
Chờ đã, để hắn ta đi đàm phán lấy Hồ Quang Sơn Thủy trở về, vậy chẳng phải là muốn buộc hắn ta đối lập với Hạng Dương sao!
Nghĩ đến đây, trên mặt Tô Thanh Triết lập tức treo đầy vẻ khó xử.
“Thế nào, có nỗi niềm khó nói*?”
[难言之隐 (Nan ngôn chi ẩn): việc khó nói, nỗi niềm khó nói.)]
Lục Thiệu Khiêm xoay người lại, buồn cười mà nhìn hắn.
Tô Thanh Triết giãy giụa, vốn định tùy tiện nói ra một cái cớ.
Nhưng nghĩ lại, Lục Thiệu Khiêm sẽ an bài như vậy, tám phần là đã biết chút gì đó.
Hắn ta chỉ có thể vô lực cười cười, cúi xuống đầu: “Hạng gia năm đó có ân với tôi, nếu để tôi đến đối phó Hạng thị, vậy tôi chẳng phải là...vong ân phụ nghĩa.”
“Chậc.”
Lục Thiệu Khiêm nghe vậy, ý cười càng sâu.
Giọng điệu lộ ra một chút châm chọc khó có thể phát hiện, “Cậu đã từng như vậy với cô ấy, vì sao không nghĩ đến vong ân phụ nghĩa?”
“...”
Đôi tay Tô Thanh Triết tàn nhẫn mà nắm chặt.
Cắn chặt răng, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn, “Tình yêu không phải cường thủ hào đoạt*, mà là thành lập trên cơ sở tôn trọng lẫn nhau, và hiểu biết lẫn nhau rõ ràng!”