Tô Thanh Triết bị ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu của mình làm khiếp sợ.
Hắn ta, thế nhưng sẽ cảm thấy Hạng Tinh...đáng yêu?
Đây thật sự là quá không thể tưởng tượng.
Một đầu khác, Hạng Tinh đang chuyên chú nhìn chậu hoa nhỏ trong tay mình.
Đây là ông chủ của cơ sở trồng hoa hữu nghị đưa tặng chủng loại mới —— hoa cẩm quỳ.
Trên cành cây xanh biếc, những đóa hoa nhỏ màu hồng tím vừa mới nở, trong trẻo như nước, lại mềm mại đáng yêu.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nó, cô đã thích.
Đáng tiếc, quá để ý vật trong tay, kết quả chính là đường dưới chân cũng không nhìn.
Thời điểm bước xuống hai bậc thang cuối cùng của cơ sở trồng hoa, bước chân cô bước hơi dài một chút, trực tiếp dẫm vào hư không.
“A...”
Cô gái hô nhỏ một tiếng, cả người không khỏi thoáng một cái nghiêng sang một bên, muốn ngã xuống...
Tô Thanh Triết đối diện cách đó không xa thấy vậy, trong lòng bỗng chốc căng thẳng.
Hai chân thậm chí là theo bản năng mà tiến lên mấy bước, bước nhanh chạy qua.
Ngay lúc hắn ta vươn đôi tay ra, sắp tiếp được Hạng Tinh, lại chợt thấy trước mắt nhanh chóng xuất hiện một đạo hắc ảnh, đỡ Hạng Tinh đứng lên, bảo hộ ở trong ngực.
“Vì sao lại không nhìn đường.”
Lục Thiệu Khiêm bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, hơi giận, nâng đầu ngón tay lên, nhẹ nhàng búng cái trán trơn mịn của cô gái.
Hạng Tinh lại phồng khuôn mặt nhỏ lên, nâng đôi mắt ướt mềm lên, đáng thương hề hề mà nhìn hắn.
Trong miệng lẩm bẩm: “Không nhìn, sợ ném hư chậu hoa nhỏ.”
“Ném hư thì lại mua một chậu mới. Hơn nữa, về sau chúng ta có thể trồng rất nhiều, không phải sao.”
Nam nhân nhìn cô cười nhẹ, bỗng cúi người xuống, sủng nịch mà cong khóe môi, duỗi tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ mềm mịn kia.
Đôi mắt diệu thạch lộ ra thương tiếc nhè nhẹ, “Nếu không cô ngã bị thương, tôi sẽ đau muốn chết.”