Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 15: Đánh Rơi Trân Bảo

Trước Sau

break

Ngày hôm sau, tập đoàn Trì Thị.

Thư ký Đổng báo cáo với Trì Châu tình hình xử lý sự cố: “...Video gốc nằm trong tay một blogger ẩm thực. Cô ấy tình cờ quay được toàn bộ sự việc, sau khi chúng ta rời đi thì đăng tải lên mạng. Hôm qua bộ phận truyền thông đã liên hệ với cô ấy, cô ấy đã xin lỗi và lập tức gỡ video xuống.”

“Những video bị truyền lại, chúng ta cũng đã gọi điện thoại liên hệ từng người phụ trách, cơ bản đã xử lý sạch sẽ các video lan truyền trên mạng.”

Những video đã bị tải xuống thì họ không còn cách nào, không thể lần theo đường dây mạng để yêu cầu người dùng xóa bỏ.

Trì Châu biết đây là kết quả tốt nhất ở thời điểm hiện tại. Tiếp theo cần phải cẩn thận chú ý đến các kênh thông tin, trạng thái của Vân Xu hiện giờ không thể bị kích thích, anh không cho phép bất cứ sơ suất nào xảy ra.

“Cử người tiếp tục theo dõi tình hình trên mạng, có bất cứ vấn đề gì thì báo cáo kịp thời.”

“Vâng.”

Thư ký Đổng đóng cửa văn phòng, phía sau cánh cửa là vô số ánh mắt như có như không dõi theo. Anh biết mọi người đều muốn tận mắt gặp mặt em gái của Trì Châu, vị mỹ nhân xuất hiện trong video kia. Đáng tiếc, Trì Châu sẽ không cho bất cứ ai cơ hội đó.

Còn anh, chỉ có thể đứng sau lưng Trì Châu, cố gắng làm nhiều hơn một chút cho Vân Xu, dọn sạch những chướng ngại vật cản đường cô.

Sau khi thư ký Đổng rời đi, nhân viên tập đoàn Trì Thị vẫn còn thất thần.

“Vị kia thật sự là tiểu thư Vân Xu mà chúng ta vẫn gặp mỗi ngày sao? Đến giờ tôi vẫn không dám tin.” Một người ngập ngừng hỏi.

“Chính là cô ấy.” Người ngồi bên cạnh ngữ khí hoảng hốt đáp.

Thực ra trong lòng mọi người đã sớm xác định, dù sao thì thư ký Lữ trong video cũng là người thật việc thật. Họ chỉ là không thể tin được, một đại mỹ nhân như vậy đã từng làm việc chung một tòa nhà với họ, còn từng chào hỏi họ.

Cứ như một giấc mơ vậy. Giá mà sớm biết, dù phải đối mặt với ánh mắt tử thần của đại ma vương Trì Châu, họ cũng muốn tiếp cận cô ấy nhiều hơn một chút. Vô số người âm thầm nghiến răng tiếc nuối.

Trong văn phòng, Trì Châu hồi tưởng lại tình cảnh ngày hôm qua.

“Tiểu thư Vân Xu giấu kín trong lòng nỗi đau mà không ai có thể chạm đến. Ban đầu tôi định từng bước dẫn dắt cô ấy thoát khỏibóng ma, chủ động nói ra trải nghiệm thời niên thiếu.”

“Trì tiên sinh, ngài là người tiểu thư Vân Xu tin tưởng và ỷ lại nhất. Với sự giúp đỡ của ngài, cô ấy nhất định có thể dũng cảm đối mặt với quá khứ. Chỉ là không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.” 

Bác sĩ tâm lý thở dài nói: “May mắn là tình hình chưa đến mức quá tệ. Tôi vừa nói chuyện với tiểu thư Vân Xu, cảm xúc của cô ấy đã tạm thời ổn định lại.”

“Trước mắt chỉ có thể thông qua việc ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn, cho cô ấy thêm cảm giác an toàn.”

“Không chỉ có ngài.” Ánh mắt bà chuyển sang người bên cạnh: “Còn có Quý tiên sinh nữa. Anh ấy xuất hiện đúng thời điểm mấu chốt, tiểu thư Vân Xu hiện tại cũng rất ỷ lại anh ấy.”

Trì Châu trầm giọng nói: “Tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ tâm lý gật đầu, người nhà nguyện ý toàn lực phối hợp là tốt nhất. Nhớ đến người phụ nữ trong phòng, ngay cả người kiến thức rộng rãi nhiều như bà cũng không khỏi kinh ngạc. Vẻ đẹp đến cực hạn này, nếu không có hai người đàn ông trước mắt che chở, e rằng đã sớm gây ra tranh đoạt.

Vẻ đẹp cực hạn, nếu không có lực lượng bảo vệ, đối với vị tiểu thư kia mà nói chẳng khác nào một tai họa.

Quý Thừa Tu tiễn bác sĩ tâm lý xong quay lại, thấy Trì Châu ngồi trên sofa, điện thoại không ngừng rung, có người kiên trì gọi đến, nhưng anh lại phớt lờ.

Quý Thừa Tu liếc nhìn màn hình, là điện thoại của Trì Hiền. Khó trách anh ta không muốn nghe máy.

Trì Châu nặng nề thở ra một hơi, cầm điện thoại lên lần nữa rồi lại tắt máy, gửi một tin nhắn trả lời.

Anh đã hạ quyết tâm: “Mấy ngày nữa tôi sẽ về Trì gia một chuyến, nói rõ mọi chuyện. Đến lúc đó Xu Xu nhờ cậu chiếu cố.”

Quý Thừa Tu không ý kiến. Chiếu cố Xu Xu chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Dù vậy, anh vẫn thấy hài lòng với quyết định dứt khoát của Trì Châu.

Đợi một lát, hai người đàn ông cao lớn khẽ khàng áp sát cửa phòng Vân Xu, lắng nghe động tĩnh bên trong. Nếu có người không rõ chuyện tình nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ lập tức lấy điện thoại báo cảnh sát, tố cáo mình phát hiện hai tên biến thái.

Trong phòng không có tiếng động, Vân Xu chắc là đã ngủ rồi.

Trì Châu dùng ánh mắt ra hiệu với Quý Thừa Tu, ý bảo anh nên về đi, đây là nhà của anh và Xu Xu, không phải nhà của cậu.

Quý Thừa Tu mỉm cười chống đối, về ư? Không đời nào. Anh không yên lòng về Xu Xu, dáng vẻ sợ hãi run rẩy của cô hôm qua khiến tim anh đau như cắt, chưa tận mắt xác nhận trạng thái của Vân Xu, anh tuyệt đối không rời đi.

Hai người mắt chạm mắt, giằng co, không ai chịu nhường ai.

Sau một hồi lâu, Trì Châu lùi lại một bước. Tình hình của Vân Xu quan trọng hơn.

Anh quay đầu lại, chậm rãi xoay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. Để giảm thiểu tiếng động đến mức tối đa, một động tác mở cửa đơn giản mà anh thực hiện mất cả phút đồng hồ.

Trong căn phòng màu xanh lam, mọi thứ đều bình lặng yên tĩnh.

Trên chiếc giường lớn giữa phòng, một bóng hình mảnh mai đang say giấc. Vân Xu thu mình thành một cục nhỏ, gương mặt đẹp đến khó tả vùi một nửa vào chiếc gối mềm mại, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.

Dù là trong giấc ngủ, cô vẫn toát ra cảm giác bất an mãnh liệt.

Ánh mắt Quý Thừa Tu rơi xuống đôi tay trắng ngần như bạch ngọc tạc thành của cô. Trước khi anh kịp hành động, Trì Châu đã vươn tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về Vân Xu, mỗi lần vỗ đều đo lường lực đạo vừa đủ.

Rõ ràng là nâng niu trân trọng.

Chậm một bước, nhưng không sao cả, Quý Thừa Tu nghĩ. Anh và Vân Xu sau này sẽ có rất nhiều thời gian bên nhau. Hơn nữa, trước mặt người anh trai mà Vân Xu kính trọng này, anh cũng không tiện hành động quá chủ động.

Như cảm nhận được hơi thở của anh trai, cảm giác an tâm đột nhiên lan tỏa, mày Vân Xu đang nhíu chặt dần dần giãn ra, mặt mày giãn ra, cả người trở nên an nhiên và tươi đẹp.

Trì Châu trìu mến nhìn chăm chú em gái mình.

Xu Xu, cứ yên tâm ngủ ngon, anh trai sẽ vì em dọn sạch mọi chướng ngại.

...

Người hầu Trì gia dạo gần đây vô cùng bất an, không khí trong nhà càng lúc càng trầm mặc, đến cả họ cũng có chút không chịu nổi, sợ rằng bất cẩn làm phật lòng ai đó.

Đặc biệt là sau khi đoạn video biến mất, người nhà họ Trì cũng không thể liên lạc được với Trì Châu, đến công ty cũng không thấy bóng dáng anh đâu. Thư ký Đổng đáng ghét thì chỉ mỉm cười rồi đẩy hết mọi vấn đề về cho họ.

“Thực xin lỗi, tôi chỉ là một thư ký thôi.”

“Ngài là người nhà của Trì tổng, hẳn là dễ dàng liên lạc với Trì tổng hơn tôi.”

Người nhà họ Trì càng thêm nóng lòng. Bà Trì và Trì Hiền mấy ngày nay không ngừng hồi tưởng lại Vân Xu trong video, càng hồi tưởng càng hối hận, như thể trân bảo sắp đến tay lại lặng lẽ tuột mất.

Đứa trẻ kia vốn thuộc về Trì gia, lại vì thành kiến và cố chấp của họ, mà ngày đoàn tụ cứ hết lần này đến lần khác bị trì hoãn.

Ông Trì cũng hối hận không kém.

Ông vô tình xem được đoạn video từ con trai một người bạn cũ, ngay lập tức sững sờ tại chỗ. Càng bị đám anh em truy hỏi thông tin về Vân Xu, ông càng thêm á khẩu không trả lời được. Ngoại trừ cái tên và vài thông tin cơ bản, Ông Trì gần như hoàn toàn không biết gì về con gái ruột của mình.

Cuối cùng, ông Trì rời đi trong ánh mắt kỳ dị của bạn cũ, rõ ràng là ông căn bản không để tâm đến con gái ruột của mình.

Nếu không, ông đã chẳng ấp úng không trả lời được bất cứ thông tin gì về con bé.

Trì Tiêu Tiêu trơ mắt nhìn sự thay đổi trong nhà. Cô muốn quay trở lại cuộc sống trước kia, muốn trở về khoảng thời gian mọi người trong nhà đều yêu thương chiều chuộng cô.

Nhưng tâm trí cha mẹ và anh Hai đang dần chuyển dời sang Vân Xu. Họ không ngừng hỏi cô về những chuyện xảy ra hôm gặp mặt, rồi thở dài nói, cô không nên đi tìm Vân Xu, đứa trẻ kia chắc chắn đã bị dọa sợ rồi.

Tiếng thở dài cứa vào tim cô như dao.

Ngay cả vị hôn phu khi nghe điện thoại của cô, cũng không còn như trước nữa. Trước đây, chỉ cần là điện thoại của cô, anh sẽ luôn bắt máy nhanh nhất. Nay mời anh ra ngoài, thái độ cũng không còn nhiệt tình, ngược lại có chút làm cho có lệ.

Tim Trì Tiêu Tiêu mỗi ngày một chùn xuống, nhưng lại bất lực.

Ngày Trì Châu quay trở lại Trì gia, thời tiết rất tệ, mây đen ảm đạm bao phủ toàn bộ bầu trời, không ngừng cuộn trào.

Người đàn ông khí thế trang trọng mang theo vẻ lạnh lẽo sắc bén, tựa hồ tùy thời chuẩn bị xé tan mọi thứ. Ánh mắt anh sắc như dao, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Trì Hiền suýt chút nữa cho rằng mình nhìn nhầm khi thấy anh Cả. Người anh Cả mà anh tìm kiếm bấy lâu nay đột nhiên xuất hiện ở nhà. Vậy Vân Xu… Trì Hiền theo bản năng nhìn sang trái phải Trì Châu.

Không có bóng dáng nhỏ bé kia, anh thất vọng thu hồi tầm mắt.

Trì Hiền chua xót nghĩ, mình đã từng nói những lời quá đáng như vậy, Vân Xu bài xích Trì gia là chuyện đương nhiên.

Trì Châu lướt thẳng qua em trai, tiến về phòng khách, phân phó người hầu gọi ba người còn lại ra, anh có chuyện muốn tuyên bố.

Khi ông Trì và bà Trì đến phòng khách, Trì Châu đang đứng trước bức tường phòng khách, ngửa đầu nhìn bức ảnh gia đình cỡ lớn treo trên tường. Đây là bức ảnh chụp cả nhà Trì gia ba năm trước, trong ảnh mỗi người đều nở nụ cười hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc trong bức ảnh, sau sự kiện tráo đổi kia, lại có vẻ châm biếm đến nhói lòng.

Trì Tiêu Tiêu chậm rãi bước đến. Nghe tin Trì Châu về nhà, trong lòng cô không hề có chút vui sướng nào, ngược lại dâng lên cảm giác kinh hoàng bất an. Cho dù là chuyện xảy ra ngày hôm đó, hay thái độ lạnh nhạt của anh Cả, đều khiến cô biết đêm nay vô cùng quan trọng.

Thái độ cuối cùng của anh Cả sẽ quyết định địa vị sau này của cô ở Trì gia.                  

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc