Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 14: Đánh Rơi Trân Bảo

Trước Sau

break

Hai người ngồi trên sô pha ở Trì gia là bà Trì và Trì Hiền. Ông Trì đã quá ngột ngạt với không khí nặng nề trong nhà nên ra ngoài tìm bạn bè giải khuây.

Cuộc trò chuyện tan rã trong bất hòa lần trước vẫn khiến hai mẹ con bực bội, khó tin rằng Trì Châu lại tuyệt tình đến thế.

Trì Hiền chán chường lướt điện thoại. Anh Cả đã phong tỏa hết thẻ của anh, anh chỉ còn nước ở nhà chịu trận. Chống đối cũng như ném đá ao bèo, ngoài tạo ra chút gợn sóng thì chẳng có tác dụng gì.

Trì Châu,với tư cách người thừa kế, từ nhỏ đã được đào tạo tinh hoa, năng lực xuất chúng. Còn anh, phận thứ hai, trên có anh trai giỏi giang, chỉ việc ăn chơi hưởng lạc.

Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa, khi có chuyện xảy ra, anh chẳng có quyền quyết định gì.

Đang lúc Trì Hiền bực dọc, điện thoại đột nhiên hiện lên một video, vừa đăng tải chưa lâu mà lượt xem đã tăng chóng mặt.

Tiêu đề thì vô liêm sỉ hết chỗ nói:

[Kinh Hãi Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Hạ Phàm!!!]

Trì Hiền cười khẩy, chắc lại công ty giải trí nào đó định lăng xê gà mới thôi. Nhưng cái tiêu đề này lố bịch quá, không sợ bị phản tác dụng à? Marketing quá đà lật xe đầy ra đấy.

Mang tâm lý bề trên phán xét, Trì Hiền bấm nút phát.

Khung cảnh mở đầu... quen mắt ghê.

Ơ?

Trì Hiền bật thẳng người dậy. Tòa nhà cao tầng này chẳng phải công ty nhà mình sao? Sao lại lên video thế này?

Anh thấy hứng thú, gọi bà Trì đang ngồi cạnh cùng xem: “Mẹ, mẹ xem cái tin này buồn cười không, còn bảo có mỹ nhân xuất hiện ở công ty mình ấy.”

Thành phố A này mà có mỹ nhân nào nổi bật, anh đã biết tỏng rồi, cần gì đến báo chí đưa tin.

Người quay phim là một cô gái, có vẻ là khách của tiệm bánh kem nào đó. Mấy câu đầu toàn giới thiệu bánh ngon thế nào, cho đến khi... hai người mắt chữ A mồm chữ O, dán chặt vào gương mặt xuất hiện trên video.

Bà Trì và Trì Hiền ngây người. “Tuyệt sắc nhân gian” đặt lên người cô gái này còn thấy chưa đủ.

Cô gái này là ai?

Câu hỏi hiện lên đồng loạt trong đầu tất cả người xem video.

Trì Hiền mắt tinh phát hiện một bóng dáng quen thuộc khác: “Đó là thư ký Lữ của anh Cả?!”

Anh nhớ rõ cô thư ký này họ Lữ.

Cùng lúc đó, video truyền đến giọng nói của thư ký Lữ, cô ấy gọi người đẹp ngã ngồi trên đất là:

"Tiểu thư Vân Xu."

Như sét đánh ngang tai, Trì Hiền và bà Trì cảm thấy thính giác chắc chắn có vấn đề, nếu không sao lại nghe thấy cái tên đó, cái tên của đứa con gái bị ôm nhầm.

Một người con gái đẹp đến khó tả như vậy, sao có thể là Vân Xu mà họ tưởng tượng - tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn cao siêu?

Không thể nào.

Trì Hiền hoảng loạn tua video về đầu, chuẩn bị nghe lại lần nữa. Lần này anh tập trung cao độ, muốn nghe rõ từng câu từng chữ trong video, để được chiêm ngưỡng thêm lần nữa dung nhan thần thánh kia.

Hai người nghe rõ mồn một, thư ký Lữ đúng là gọi cô gái ấy là “Tiểu thư Vân Xu”.

Trì Hiền cầm điện thoại mà tay run run, cứ như đang lạc trong mơ. Sự thật rành rành trước mắt, người con gái trong video chính là Vân Xu.

Hóa ra cô ấy đẹp đến vậy sao? Khác hẳn với vẻ ngoài tầm thường mà họ mường tượng. Vẻ đẹp ấy đủ sức lay động trái tim bất cứ ai. Vậy mà họ lại từ chối Vân Xu, từ chối báu vật có một không hai này.

Đặc biệt là Trì Hiền, thậm chí còn chế giễu Vân Xu qua điện thoại. Giờ nghĩ lại chuyện ngu xuẩn mình đã làm, anh hối hận đến ruột gan cồn cào. Anh đã nói những lời quá đáng với em gái ruột của mình, đầu óc anh lúc đó bị lừa đá hay sao?

Nghĩ kỹ thì, Vân Xu đến giờ còn chưa từng xuất hiện trước mặt anh, sao anh có thể dễ dàng thành kiến với cô như vậy?

Bà Trì cũng lòng dạ rối bời. Bà luôn cho rằng Trì Tiêu Tiêu mình nuôi dạy đã đủ xuất sắc, nhưng nào ngờ con gái ruột lưu lạc bên ngoài lại đẹp đến chói mắt, đẹp đến mức vô lý.

Vân Xu vốn nên được hưởng vạn sủng thiên ái ở Trì gia, thế mà đến giờ hai mẹ con còn chưa gặp mặt.

Bà Trì không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào.

Video vẫn tiếp tục chạy. Trì Hiền trợn to mắt, anh thấy Trì Tiêu Tiêu và vị hôn phu Y Hạo Ngôn xuất hiện phía sau Vân Xu. Sao họ lại ở cùng Vân Xu?

Vẻ mặt Y Hạo Ngôn lộ rõ vẻ chán ghét. Trì Hiền tim treo lên cổ họng, anh ta định làm gì Vân Xu?

Anh nắm chặt điện thoại, hận không thể xông vào màn hình, bảo vệ em gái trong vòng tay.

Cũng may, hành động của Y Hạo Ngôn dừng lại. Khi Trì Châu và Quý Thừa Tu xuất hiện, trái tim treo lơ lửng của Trì Hiền mới chịu hạ xuống. Có anh Cả ở đó, với sự coi trọng của anh trai dành cho Vân Xu, chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cho cô bé.

Video cuối cùng dừng lại ở bóng lưng mấy người rời đi.

Đợi Trì Hiền tải lại trang, định xem lại video lần nữa, thì phát hiện video đã bị gỡ xuống.

Trì Hiền: "Ơ???"

Ngay sau đó anh phản ứng lại, chắc chắn là anh Cả ra tay. Anh Cả không muốn Vân Xu bị lộ diện trên mạng.

Tắt điện thoại, bà Trì và Trì Hiền im lặng, tâm tư ngổn ngang.

Trì Tiêu Tiêu vội vã trở về Trì gia, đã thấy bà Trì và Trì Hiền ánh mắt thất thần, không biết đang nghĩ gì. Đến cả cô về nhà cũng không ai hay.

Dự cảm chẳng lành lại ập đến. Cô chậm bước, tiến lại gần hai người: “Mẹ, anh Hai.”

Hai người như bừng tỉnh, ánh mắt dần dần tập trung lại, lúc này mới phát hiện Trì Tiêu Tiêu đã về. Tâm trí vẫn còn đặt trên người Vân Xu, hai người đáp lời có chút chiếu lệ.

Trì Tiêu Tiêu gượng cười.

“À phải rồi, Tiêu Tiêu.” Trì Hiền đột nhiên mở miệng.

Trì Tiêu Tiêu cho rằng anh Hai chuẩn bị quan tâm mình, nhẹ nhàng thở ra. Cô vừa định khóc lóc kể lể nỗi ấm ức, thì nghe thấy Trì Hiền hỏi: “Sao em lại đi cùng Vân Xu? Lúc nãy Y Hạo Ngôn làm gì em ấy? Vân Xu có bị thương không? Có sợ hãi không?”

Hàng loạt câu hỏi dồn dập, tất cả đều xoay quanh Vân Xu.

Trì Tiêu Tiêu nghe mà lòng bàn tay siết chặt, nụ cười cũng sắp không giữ nổi.

Nỗi sợ hãi từ khi thấy diện mạo thật của Vân Xu nay đã thành hiện thực. Người yêu thương cô nhất là bà Trì và anh Hai đã bắt đầu để tâm đến Vân Xu. Cứ thế này, Trì gia còn chỗ cho cô sao?

“Cô ấy không sao. Anh Cả và bạn anh ấy đã đưa Vân Xu đi rồi. Anh Cả sẽ không để cô ấy bị thương đâu.”

Trì Hiền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”

Vẻ quan tâm ấy đâm vào mắt Trì Tiêu Tiêu đau nhói.

Bà Trì cũng lên tiếng, nhưng nội dung vẫn không phải điều Trì Tiêu Tiêu muốn nghe: “Tiêu Tiêu, con và Hạo Ngôn tìm Vân Xu làm gì?”

Bà Trì không phải không quan tâm Trì Tiêu Tiêu, chỉ là so với Vân Xu tình hình chưa rõ, thì Trì Tiêu Tiêu đã hoàn hảo đứng trước mặt bà rồi. Đương nhiên bà sẽ muốn biết tình hình Vân Xu hơn.

Bà yêu thương Trì Tiêu Tiêu, nhưng Vân Xu quá đẹp, vô thức thu hút mọi ánh nhìn.

Bà Trì không thể bỏ qua, càng không thể cự tuyệt.

Trì Tiêu Tiêu lòng đau như cắt, cô biết giờ không phải lúc để cảm xúc chi phối. Phải nhân cơ hội này giải thích rõ ràng, để bà Trì giúp cô khuyên nhủ anh Cả vài câu.

Cô thuật lại vắn tắt sự việc xảy ra, thêm thắt đôi chút, giấu đi những suy tính nhỏ nhặt không thể nói ra, nói rằng mình chỉ muốn giúp Vân Xu, hòa hoãn quan hệ mọi người.

Đúng như Trì Tiêu Tiêu mong muốn, ánh mắt hai người nhìn cô đã dịu dàng hơn không ít.

Quán bar, tầng hai, ghế lô riêng.

Mấy anh ấm đang ôm ấp bạn gái xinh tươi tán tỉnh, anh một ngụm tôi một ngụm uống rượu. Trên bàn la liệt vỏ chai, ở góc khuất ghế lô có một bóng người cô đơn, tay bưng ly rượu, ánh mắt thất thần.

Một người trong nhóm chú ý đến cảnh này, nhéo eo cô bạn gái ý bảo cô ta đứng dậy.

Ghế sô pha bên cạnh lún xuống, một giọng nói lười nhác vang lên: “Hạo Ngôn, hiếm khi ra ngoài một chuyến, sao vẫn ủ rũ thế kia? Lại cãi nhau với vị hôn thê à?”

Từ sau khi đính hôn, Y Hạo Ngôn rất ít khi đến quán bar chơi bời với bạn bè, vì Trì Tiêu Tiêu không thích. Lần này vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì, chỉ là thuận miệng mời, không ngờ anh ta lại đồng ý.

Mấy người có chút kinh ngạc, lại có chút tò mò. Y Hạo Ngôn chẳng phải rất yêu chiều vị hôn thê kia sao? Lần này sao lại trái tính thế này?

Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra?

“Không có gì.” Người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt thất thần.

“Thế này mà là không có gì à?” Hai người bên cạnh cũng thấy hứng thú, vội buông bạn gái ra, xích lại gần Y Hạo Ngôn:

“Sao thế?”

Người ban đầu nhún vai, tỏ vẻ mình cũng chịu.

“Chẳng lẽ là vì chuyện nhà họ Trì? Nghe nói năm xưa ôm nhầm con, Trì Châu đón người về xong, chẳng thèm che giấu thiên vị, công khai mang kè kè bên người.”

“Nếu nói vậy, vị thế của Trì Tiêu Tiêu sẽ bị uy hiếp nhỉ? Trì Châu giờ là người nắm quyền Trì gia, cô ta sao sánh được với đứa em vừa tìm về trong lòng Trì Châu, địa vị chắc chắn bị ảnh hưởng.”

Y Hạo Ngôn phiền lòng vì chuyện này sao? Mấy người không khỏi nghĩ vậy.

“Cái cô kia thủ đoạn ghê gớm thật đấy, đến cả Trì Châu kiểu người đó cũng thu phục được.” Một người nói đùa, đương nhiên đó cũng là suy nghĩ thật lòng của hắn.

Câu nói này nghe chói tai vô cùng. Y Hạo Ngôn nhíu mày. Vân Xu, một sự tồn tại như vậy, không cần phải lấy lòng bất cứ ai. Cô chỉ cần đứng đó thôi, sẽ có người tự nguyện dâng hiến tất cả mọi thứ.

“Đừng có ăn nói lung tung.” Y Hạo Ngôn lạnh lùng ngắt lời: “Mấy người còn chưa gặp cô ấy, sao có thể tùy tiện phán xét?”

“Cô ấy vốn dĩ là người nhà họ Trì, những thứ đó đều là thứ cô ấy nên được nhận.”

Nói xong, Y Hạo Ngôn ngậm chặt miệng. Ghế lô rơi vào tĩnh lặng. Mấy người ngơ ngác ngồi trên ghế nửa ngày không phản ứng.

Y Hạo Ngôn đây là bị người ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi à?

Cách đây không lâu còn hùng hồn tuyên bố với bọn họ, tuyệt đối không cho phép con nhỏ mới tìm về kia uy hiếp vị hôn thê, hôm nay sao đã đổi thái độ nhanh như chong chóng, đứng về phe đối phương nói chuyện rồi?

Mấy người trong lòng khó chịu.

Y Hạo Ngôn lúc này chỉ còn hối hận vì ban ngày đã lỗ mãng, khiến Vân Xu sợ hãi. Cô ấy mong manh như vậy, nghĩ đến cảnh cô ngã xuống đất, Y Hạo Ngôn hận không thể đấm cho mình một phát.

Nếu sớm biết Vân Xu đẹp đến vậy, anh tuyệt đối sẽ không có bất kỳ hành động vô lễ nào.

Hy vọng cô ấy đừng để bụng chuyện thất lễ của anh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc