Ninh Ngôn kéo cổ áo nhìn bầu vú của mình.
Dòng sữa trắng đục từ núm vú chảy ra, nhìn chảy có vẻ chậm nhưng lượng sữa lại rất nhiều.
Rất nhanh, sữa đã chảy dọc xuống dưới.
“Này, thiểu năng nhân tạo, mau ra đây! Nhìn chuyện tốt ngươi làm đi, sao thiết lập nhân vật lại như thế này? Không phải sinh non sao? Sao lại có sữa?”
Tiểu Thực cũng rất oan ức, chỉ có thể lăn qua lộn lại, nói rằng thế giới hệ thống đóng băng rồi, nó không có cách nào để khống chế mọi chuyện.
“Câm miệng! Đúng rồi, ba nhiệm vụ kia có thứ tự trước sau không?”
Trước kia, Ninh Ngôn từng chịu thiệt thòi vì vấn đề này, hệ thống giao mấy cái nhiệm vụ liền, không nói thứ tự trước sau, đợi nàng hoàn thành xong mới báo nhiệm vụ thất bại.
Vì sao thất bại? Bởi vì thứ tự hoàn thành nhiệm vụ của nàng không đúng!
Thật sự không còn gì để nói…
Tiểu Thực: “Không có trình tự, làm nhiệm vụ nào trước cũng được!”
“Vậy thì tốt!”
Hai người thảo luận rất nghiêm túc, đến khi tiếng ọt ọt vang lên, Ninh Ngôn mới tỉnh táo lại.
Từ khi nàng đi tới thế giới này, đã được một ngày rồi, chưa được ăn gì lại còn phải đào cả một núi xác, công việc hao phí tinh thần và thể lực như vậy, cho dù người làm bằng sắt thì cũng sẽ thấy đói!
Chỉ là bây giờ trời đã tối, xung quanh vô cùng hoang vu, không có gì để ăn, huống chi, Ninh Ngôn cũng không biết săn bắt.
“Thiểu năng nhân tạo, trong túi cứu tế có đồ ăn không?”
Tiểu Thực: “Không có nha.”
Ninh Ngôn tức đến bật cười.
Đây là thế giới hệ thống sao?
Đóng băng cũng là đáng đời!
Nàng liếc mắt nhìn sang phía Hạc Nghệ, trong lòng thầm cảm thán, vai phản diện này trông đẹp trai thật đấy!
Đột nhiên, nàng đứng bật dậy, sau đó sải bước đi tới bên cạnh Hạc Nghệ.
Ninh Ngôn quỳ một chân xuống, duỗi ngón tay ra, đặt lên mũi hắn, sau khi cảm nhận được hơi thở mỏng manh, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Hạc Nghệ thật sự không chết.
“Nếu Hạc Nghệ là bán nhân bán thần thì hắn có cần ăn không?” Nàng nhìn khóe môi khô khốc đến tróc da của hắn, khẽ hỏi Tiểu Thực.
“Đương nhiên cần rồi, thân thể của hắn là người phàm mà, hơn nữa, hắn vừa chịu tổn thương lớn như thế, càng cần đồ ăn nước uống để bổ sung thể lực.”
Tiểu Thực nói một cách thản nhiên khiến cho Ninh Ngôn giận sôi lên.
“Ngươi đúng là cái đồ không biết xấu hổ! Ta đi đâu tìm đồ ăn cho hắn bây giờ? Còn cả đống tổn thương trên người hắn nữa, tuy không chảy máu nhưng không băng bó thật sự không sao chứ?”
Ninh Ngôn duỗi tay, khẽ đụng vào miệng vết thương trên người Hạc Nghệ.
Ngực nàng không ngừng trào sữa, dính dính khó chịu, bộ đồ trắng vừa thay không lâu, bây giờ ngực đã ướt cả một mảng lớn.