Chẳng lẽ hắn không dao động chút nào sao?
Không muốn ôm nàng, dỗ nàng một phen sao?
Không phải trong phim đều diễn như thế sao?
Sao đến chỗ của nàng, một chút tác dụng cũng không có?
Ninh Ngôn lặng lẽ thở dài, cảm thấy nổi điên như thế này quá mệt mỏi.
Nàng chậm rãi buông tay xuống, trong miệng vẫn nỉ non: “Cứu ta… hu hu, ai có thể cứu ta…”
Nàng mệt nhọc ngáp một cái, sau đó chuẩn bị ngừng động tác tốn sức này lại.
Kết quả, giây tiếp theo…
Người bên cạnh bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy bả vai nàng.
Ninh Ngôn lập tức tỉnh táo, nhưng nàng không dám mở to mắt, chỉ có thể nhỏ giọng khóc nức nở.
Khi Hạc Nghệ ôm người vào trong lòng, hắn mới đột nhiên tỉnh táo, nhận ra hành động này của mình không được phù hợp cho lắm.
Nhưng hắn đã làm đến như vậy rồi, giờ buông tay có vẻ hơi giấu đầu lòi đuôi.
Rõ ràng, trong nhà tranh này, ngoài hắn ra chỉ có một nữ tử đang gặp ác mộng mà thôi.
Nữ tử…
Ngón tay Hạc Nghệ vuốt ve lưng Ninh Ngôn, hắn thầm nghĩ: Hình như tên nàng hắn cũng không biết, nhưng hắn lại ôm nàng một cách rất tự nhiên.
Đây là không đúng…
Suy nghĩ một hồi, đầu óc Hạc Nghệ dần tỉnh táo.
Sau khi vỗ an ủi vài cái, hắn buông tay ra.
Nhưng sao Ninh Ngôn có thể tha cho hắn được.
Nàng vươn tay ôm chặt lấy eo Hạc Nghệ, còn có tâm tư cảm thán cảm xúc thật tốt.
Hai người ôm nhau rất chặt, quần áo cũng không dày, khiến Hạc Nghệ không cách nào bỏ qua thân thể Ninh Ngôn.
Hắn chưa bao giờ thân mật với nữ tử nào như vậy.
Trên người nàng rất thơm, mùi sữa nồng đậm xộc thẳng vào mũi hắn.
Còn có hương hoa thoang thoảng, rất nhạt, nhưng rất dễ ngửi.
Bầu vú nàng dính sát vào ngực hắn, quá mềm mại.
Yết hầu Hạc Nghệ mất tự nhiên lên xuống mấy cái, hắn muốn đẩy nàng ra lần nữa.
Nhưng Ninh Ngôn lại càng ôm chặt hơn, không chỉ gác chân lên đùi hắn, còn dụi đầu vào ngực hắn.
Trong bóng đêm, nàng nhếch miệng cười.
Nếu muốn công lược hắn, vậy cách tốt nhất chính là không ngừng phá vỡ giới hạn của hắn.
Một khi lún vào, hắn sẽ không thể dứt ra được.
Hạc Nghệ chỉ là một thiếu niên chưa trải sự đời, cho dù là con trai của thần thì đã sao?
Còn không phải bó tay trước Ninh Ngôn?
Dường như hắn đã cam chịu sự xâm nhập của Ninh Ngôn, tùy nàng cọ tới cọ lui trong ngực hắn, sau khi tìm được một góc độ thoải mái, nàng mới yên tĩnh lại.
Hai người ôm lẫn nhau, giống như hai cây mây cộng sinh.